Cẩm Khê cởi áo lông bên ngoài ra chừa lại áo len và áo cộc tay.
Diệp Khoa cũng cởi áo choàng, bên trong vận mỗi cái áo lông dê, người hai lớp người một lớp nhưng so ra Cẩm Khê vẫn gầy hơn Diệp Khoa một vòng, chút cơ bắp trên người cũng không nhìn thấy.“Hê hê, hôm nay hai chúng ta phải tập luyện thật tốt nhớ.” Diệp Khoa phấn khởi thấy rõ, từ từ đi tới giữa sân, Cẩm Khê đứng tại chỗ hoạt động chân một chút, mắt nhìn chằm chằm Diệp Khoa.Diệp Khoa hét một tiếng bổ nhào tới, cánh tay phải muốn đánh vào bụng Cẩm Khê, tốc độ không chậm, Cẩm Khê tức thì nghiêng người né làm cánh tay Diệp Khoa sượt qua người đồng thời vung một đấm vào vai Diệp Khoa.Diệp Khoa không né không tránh thuận thế dùng hai tay bắt lấy cánh tay Cẩm Khê đang vung đến, trở người dễ dàng quật Cẩm Khê xuống đất, với sức của hắn Cẩm Khê không thể chống chọi, bị ném ngã ra đất.Lúc rơi xuống đất Cẩm Khê cảm giác một trận đau đớn ở lưng, nhưng cậu phản ứng lại rất nhanh, lập tức lăn qua một bên thoát được một cước của Diệp Khoa.Nhanh chóng đứng lên, Cẩm Khê lùi ra sau, cậu biết mình không thể đấu sức lại Diệp Khoa nên nhất định phải thay đổi phương pháp.Lui ra sau kéo dãn khoảng cách với Diệp Khoa, rồi Cẩm Khê đột ngột di động, bóng dáng cậu loé cái đã xuất hiện bên cạnh phải Diệp Khoa, chân trái đá vào đầu gối Diệp Khoa, dùng sức nặng của cơ thể va chạm mạn sườn phải của đối thủ, làm Diệp Khoa mất thăng bằng ngã xuống đất.Từ lúc Cẩm Khê di động đến khi Diệp Khoa ngã sấp xuống chỉ mất có vài giây, từ đây cũng nhìn ra Cẩm Khê linh hoạt đến mức nào.Hai người đều bị ngã một lần, đứng lên lần nữa nhưng không có lập tức tấn công.Cẩm Khê đang suy xét phải đánh thế nào.
Nhờ kinh nghiệm trong mộng cậu học được chiến thuật “chớp nhoáng”, tay chân linh hoạt dùng ít sức mà mang lại hiệu quả lớn, nhưng sức Diệp Khoa ưu thế rõ ràng, triền đấu với hắn dùng chiến thuật chớp nhoáng không hiệu quả.Lúc này đột nhiên trong mắt Cẩm Khê xuất hiện hai Diệp Khoa, Diệp Khoa phía trước đánh một quyền vào đầu cậu, Diệp Khoa phía sau vẫn đang đi tới, cậu hơi hốt hoảng nhưng lập tức nhận ra Diệp Khoa phía trước chỉ là hư ảnh, giống như cái lần thấy trước đàn châu chấu kéo tới hồi năm ngoái, chỉ là thời gian lần này ngắn hơn.Hư ảnh còn chưa chạm vào cậu thì Diệp Khoa bắt đầu hành động, quỹ tích y như Cẩm Khê thấy trước đó, cậu liền né sang một bên đồng thời đánh vào Diệp Khoa, tiếp đó các hư ảnh liên tục xuất hiện.Lúc này người đứng ngoài xem cảm thấy trận đấu này vô cùng kỳ quái, hai người đánh nhau trong sân không hề kịch liệt, bắt đầu chỉ là thăm dò, rồi Cẩm Khê giống như luôn biết trước hành động của Diệp Khoa, một quyền của Diệp Khoa cứ đánh vào khoảng không, tiếp đó Cẩm Khê sẽ ra tay, thường thường đều đánh ngay chính diện làm Diệp Khoa rất khó chịu.“Được rồi! Đừng đánh nữa.” Diệp Khoa xoa xoa cánh tay mình, “Cách đánh của cậu là gì vậy?” Quá khó tiếp thu rồi.Cẩm Khê cười gian trá “Có coi tiểu thuyết chưa, trong tiểu thuyết có Dịch Kiếm thuật, còn của tôi là Dịch Quyền thuật.” Nói xong đi ra khỏi sân đấu túm áo lông mặc vào, mới đánh nhau một chút đã thấy lạnh buốt.*Dịch Kiếm thuật: mình search trên mạng thì thấy chiêu này trong truyện “Kiếm Tinh”, thể loại kiếm hiệp, ai hứng thú seach đọc một đoạn là hiểu chiêu này thế nàoDiệp Khoa cúi đầu lẩm bẩm “Dịch Kiếm thuật, Dịch Quyền thuật? Là chiêu gì vậy nhỉ?” Lắc lắc đầu hỏi Cẩm Khê đang tính đi về.“Dịch Kiếm thuật em nói là ở trong tiểu thuyết à?”“Phải, anh xem mới đó em đã đánh bại Diệp Khoa rồi.” Cẩm Khê đột nhiên thấy hơi đắc ý.Khương Thần mím môi cười “Ừm, liệu địch tiên cơ, khả năng này rất có ích, nhưng mà nó có ảnh hưởng gì đến cơ thể em không?”*liệu địch tiên cơ: biết trước hành động của địch thủ“Không đâu.
Em không cảm thấy có gì lạ hết.
Năm ngoái lúc đàn châu chấu đến em cũng nhìn thấy hư ảnh của chúng trước hai ba phút, hôm nay thì là trước mấy giây.
Bất quá hồi nạn châu chấu em không thấy có điềm báo gì, lần này thì thấy nhiều lần, mỗi lần trước khi Diệp Khoa vung quyền em đều nhìn thấy được.”“Năng lực này của em khá đặc biệt nhỉ, ban đầu mơ thấy ác mộng không theo thứ tự thời gian không gian gì, sau đó thì mơ thấy tai nạn tại chỗ, lúc tỉnh cũng thấy được cảnh tượng vài phút hay vài giây sau đó.
Anh cảm thấy loại năng lực này đang bắt đầu chịu sự khống chế của em.”Cẩm Khê gật đầu “Em cũng nghĩ vậy.
Nhưng không biết năng lực này chịu khống chế của em đến mức nào.”“Theo tình hình hôm nay thì em cứ tìm dịp nào thử xem coi có thể khống chế tối đa trong bao lâu.” Khương Thần nói.Cẩm Khê nghĩ nghĩ rồi đứng lại, nhìn về phía giao lộ trước mặt, cậu nhớ lại trạng thái lúc đánh nhau với Diệp Khoa, khi đó cậu rất tập trung tinh thần.
Gạt bỏ hết những suy nghĩ tạp nham ra khỏi đầu chăm chú nhìn giao lộ kia.
Một lát sau Cẩm Khê lại có cảm giác khi nãy, rồi cậu nhìn thấy ông chú Ba chắp tay sau lưng xuất hiện.Chợt cái đầu Cẩm Khê ông ông, trước mắt tối sầm.Khương Thần không ngờ Cẩm Khê đang đi đường liền thử nghiệm loại năng lực này, cũng không dám quấy nhiễu, nhưng mới một lát đã thấy mặt cậu tái nhợt, cơ thể lảo đảo ra sau, liền vội vàng đỡ lấy cậu.Cẩm Khê xua xua tay “Không sao không sao, một lát là khoẻ liền, anh tính thời gian giúp em, chút nữa ông chú Ba sẽ từ ngã rẽ kia đi ra.”Khương Thần ôm vai đỡ Cẩm Khê “Trong người thế nào?”“Giống như vài ngày không ngủ vậy, lúc thấy ông chú Ba xuất hiện là cực hạn của em, hồi nãy nhìn trước động tác của Diệp Khoa em không có cảm giác này, rất nhẹ nhàng.”Khương Thần ôm Cẩm Khê đứng chờ, thẳng đến mười phút sau ông chú Ba mới xuất hiện.“Chín phút hai mươi ba giây.” Khương Thần nói.“Vậy là mười phút, nếu trước đó không đánh nhau với Diệp Khoa thì mười phút chắc không thành vấn đề.”“Về nhà thôi!” Khương Thần dìu cậu.
Cẩm Khê nào còn sức đi bình thường nữa.Về tới nhà Cẩm Khê liền lăn quay ra ngủ, một giấc này là cả một ngày một đêm làm cả nhà bị doạ, sau hôm nữa tỉnh dậy thì ăn lấy ăn để, tinh thần cũng không tốt lắm, mãi đến bốn ngày sau mới khôi phục bình thường.“Nếu có thể thì em đừng dùng năng lực này, tiêu hao tinh thần quá nhiều.” Khương Thần lo lắng nói.“Không sao đâu, lúc đó em muốn kiểm tra cực hạn của năng lực này, nếu chỉ dự kiến trong vòng một phút thì chắc không có ảnh hưởng.” Đây cũng là một cách sử dụng tinh thần lực, đương nhiên cái gọi là tinh thần lực vốn hư vô mờ ảo không thể chứng thực, chỉ là Cẩm Khê nghĩ giải thích như vậy tương đối thích hợp nhất.Sau đó Cẩm Khê lại thí nghiệm thời gian dự kiến vài lần, trong một phút đồng hồ không có bất kỳ di chứng nào, trong vòng hai phút đầu sẽ bị choáng váng, từ ba phút trở lên cơ thể càng lúc càng không thoải mái, song chỉ cần không vượt quá tám phút sẽ không bị nguy cơ ngất xỉu.Khương Thần tất nhiên đau lòng Cẩm Khê, không mong cậu thí nghiệm nữa, nhưng anh hiểu rõ việc này rất quan trọng với cậu, khống chế được năng lực này Cẩm Khê sẽ có thêm một chiêu bài cứu mạng.
Nên dù đau lòng anh cũng chỉ có thể phối hợp với Cẩm Khê, ở cạnh chăm sóc trông chừng không để cậu vượt quá cực hạn.Cẩm Khê gọi tên loại năng lực này là dự kiến.
Qua một thời gian thử nghiệm cũng cho cậu một ít kết luận, thời gian dự kiến là có thể khống chế, mỗi ngày đều có thể dự kiến và cần thời gian để khôi phục, nếu cứ một giờ dự kiến một lần, cộng dồn lại một ngày thời gian dự kiến có thể đạt đến mười lăm phút, nhưng giữa chừng nhất định phải nghỉ ngơi bổ sung năng lượng.Năng lực dự kiến liên quan đến thời gian khôi phục tinh thần của Cẩm Khê.Trong thời gian Cẩm Khê thí nghiệm năng lực, Khương Thần lo cơ thể cậu xảy ra vấn đề nên nhờ Trương Trung, Trịnh Nguyên đến kiểm tra chú ý tình hình sức khoẻ Cẩm Khê.
Cuối cùng kết luận tình trạng coi như không tệ, năng lực dự kiến làm tiêu hao tinh thần, việc này cần nghỉ ngơi mới có thể bổ sung, đồng thời dinh dưỡng trong cơ thể biến mất rất nhanh, rốt cuộc Trương Trung cũng hiểu rõ nguyên nhân dáng dấp Cẩm Khê khác hẳn với mọi người trong thôn, phần lớn dinh dưỡng mỗi ngày cậu ăn vào đều bị đại não hấp thụ, cơ thể chỉ hấp thụ rất ít, mỗi lần nằm mơ cũng tiêu hao lượng lớn năng lượng, do đó biến hoá về mặt cơ thể của Cẩm Khê mới nhỏ như vậy.Loại năng lực này cũng không quá tốt, nếu sử dụng quá độ cơ thể không đủ năng lượng sẽ bị suy yếu, tinh thần không no đủ thời gian dài làm ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Cậu nhất định phải hạn chế sử dụng năng lực này.Khương Thần nghe Trương Trung nói tuổi đời Cẩm Khê bị ảnh hưởng thì bắt đầu hạn chế Cẩm Khê dùng năng lực, có thể không dùng thì càng tốt.Bất quá Cẩm Khê nghĩ Trương Trung nói có chỗ không đúng, nhiều lần tiêu hao tinh thần xác thực không tốt cho cơ thể, nhưng qua một đoạn thời gian nghiên cứu, Cẩm Khê cảm thấy loại năng lực này như đang từ từ tăng trưởng, cũng là một loại rèn luyện, nếu tinh thần lực của cậu đủ mạnh có khi còn kéo dài tuổi thọ.Cậu nói quan niệm này ra, sau khi thảo luận cùng Trương Trung, Trịnh Nguyên cũng đạt được ủng hộ, nhưng nhất định phải chú ý không vượt quá sức chịu đựng, sau khi dùng cần bổ sung dinh dưỡng ngay.Thật ra hai người Trương Trung không nhắc nhở Cẩm Khê cũng biết phải làm sao, mỗi lần sau khi sử dụng năng lực xong cậu liền thấy đói rã ruột, ngốn lấy ngốn để mà thức ăn cứ như chưa xuống tới dạ dày đạ