Biết tâm tư Liễu Diệp, Cẩm Khê đã có thể thả lỏng, trí lực Đại Bảo cũng sắp khôi phục bình thường, sinh hoạt về sau ngày càng tốt, huống chi cậu còn ở bên cạnh trông chừng.
Hơn nữa đúng như Liễu Diệp nói ánh mắt Đại Bảo trong sạch, nhìn rõ tâm tư tốt xấu của người khác, nếu Liễu Diệp không thật tình thì Đại Bảo sẽ không thân cận với cô như vậy.Những ngày sau đó trở lại quỹ đạo, lúc về họ còn mang theo cả người đã cải trang thím Chín, gã là hung thủ sát hại thím cần phải bị trừng trị, còn rốt cuộc thôn xử lý gã thế nào thì cậu không rõ, mấy ngày đó cậu bị bà nội nhốt trong nhà bắt chuyên tâm tĩnh dưỡng.
Sau thì không còn thấy người kia nữa, thôn họ đối với hung thủ giết người chắc sẽ không nương tay.Nháy mắt liền hết tháng Năm, thời tiết bắt đầu nóng lên làm tuyết tan, lúc này mọi người mới phát hiện lương thực trong ruộng sinh trưởng vô cùng tốt, hầu hết chủng loại đều lớn nhanh, cây lúa mì đã tới giai đoạn đẻ nhánh.Bước vào tháng Sáu thời gian nắng chiếu dài hơn, nhiệt độ tăng cao hơn, đám rau củ cây lương thực gần như mỗi ngày một dạng, sức sống dồi dào, trước khi tuyết tan rau củ mọc lộ trên đất không thèm nở hoa kết quả, khí hậu ấm lên lại liền ra hoa cho trái, xem tiến độ ước chừng chưa đến nửa tháng đã có thể thu hoạch một số.Trong thôn cũng bận rộn, vì đã sớm gieo hạt giống nên ruộng nương lúc này không có bao nhiêu việc, mọi người tập trung kiến thiết thôn trang.
Đương nhiên mỗi ngày đều có tổ chức một đội ra ngoài săn bắt, con mồi mang về chia cho mọi người, nếu thu hoạch ngày đó không nhiều sẽ dồn với thu hoạch hôm sau mới phân chia, Diệp Thu đặc biệt tìm hai người lo việc ghi chép, cố gắng phân phối cân bằng nhất, chẳng qua phân công người ra ngoài săn thú cùng phân chia con mồi không thể làm đến thống nhất, muốn phân đều cũng khó, mà mọi người rất để ý việc này, nếu chia bất công sẽ tạo thành hậu quả lớn, tinh thần đoàn kết cả thôn bị ảnh hưởng.Cuối cùng họ quyết định chi tiết hoá cách phân phối trước đây, mọi người trong thôn dựa theo độ tuổi chia làm các nhóm tuổi, cố định từng nhóm tuổi được phân bao nhiêu thức ăn, sau đó dựa vào giá trị cống hiến của từng người phân phối thêm, giá trị cống hiến là làm việc cho thôn như săn bắt, xây dựng,…, mỗi hạng mục căn cứ theo mức độ công việc khác nhau có giá trị cống hiến khác nhau, đương nhiên săn bắt vì tính nguy hiểm nên được nhiều giá trị cống hiến hơn, nhưng thành viên đội ngũ ra ngoài săn bắt cũng được phân công theo quy định.Sau vì lượng thu hoạch con mồi mỗi ngày không đồng nhất nên không phải ai cũng được chia thức ăn, người chưa được phân có thể ký sổ, lần sau sẽ theo thứ tự được ưu tiên phân thức ăn trước, dĩ nhiên nếu có người tạm thời không cần cũng có thể ký sổ.
Khoản chia cố định (theo nhóm tuổi) rất ít, nếu một nhà không làm gì cả lượng thức ăn nhận được cũng đủ đảm bảo không bị chết đói, coi như là bảo hộ cơ bản, song trong thôn nào có người lười biếng, nhà nào không có người lao động nặng nhọc thì cũng ra ngoài kiếm việc khác bù vào, bởi người người hăng hái làm việc, sinh hoạt ngày càng tốt.Như hiện tại thôn làng triển khai kiến thiết, mọi người rất tích cực tham gia, được ăn nhiều ăn ngon người nào người đấy tràn trề sức lực, nếu đem người Diệp gia thôn hiện tại đặt chung với người Diệp gia mấy năm trước mà so, e là không nhận ra được, từng người cao to nhiều sức làm việc mạnh.Việc quan trọng trước mắt là nâng cao thêm tường vây và xây dựng các nơi cần thiết.
Hồi mùa Đông mới xây tường vây nhưng khi đó trời lạnh, xi măng trộn xong liền bị đông cứng nên không thể sử dụng xi măng, chỉ dùng gỗ bọc ngoài ở giữa đổ đất bùn, hiện tại tuyết tan, đất bùn tan theo, đất bùn trên tường cũng mềm nhão, họ cần nén phần đất bùn này lại lần nữa và gia tăng độ dày bức tường, hai bên mặt gỗ thêm một tầng tường đá, dùng xi măng dán dính, hơn nữa tường vây còn nâng cao thêm hai mét, hiện tại cao đến bảy mét, và để duy trì độ bền vững cho tường vây nên thi công mặt cắt tường có tiết diện hình thang.Lần xây tường vây này cũng là một công trình lớn nhưng thời gian xây nhanh hơn, chỉ mất mười ngày, toàn bộ công trình việc khó khăn nhất là kéo đá từ trên núi về, chỉ cần cung cấp đá kịp thời thì việc dán đá rất đơn giản.
Tường vây xây xong cao bảy mét, lan can tường có thiết kế các hốc bắn tên, cách mỗi hai mươi mét có bậc thang dẫn lên thành tường, mặt tường rộng hai mét năm sau khi lót đá lại lần nữa thì dùng xi măng dán cố định, sẽ không giống trước đây vì giẫm đạp mà nhấp nhô lỗ chỗ.Nhìn bức tường mới hoàn thành, người trong thôn thấy yên lòng hơn nhiều.Xây xong tường liền đến các công trình khác, nhưng Cẩm Khê và Khương Thần phải đi tiếp, lần này bọn cậu cần đến bờ biển làm muối biển mang về.
Thời điểm này con mồi bên ngoài ngày càng nhiều, đội đi săn mỗi ngày thu hoạch được không ít, nhân loại biết dùng vũ khí nên có ưu thế ở phương diện săn bắt, hơn nữa dây thừng thép lấy từ thành phố rất hữu dụng, bọn họ lại học chế tạo lưới, một đám người hợp tác nên động vật ăn cỏ cỡ lớn thu hoạch được khá nhiều, đương nhiên một bộ phận nai sừng tấm, hoẵng, động vật cỡ lớn… bị bắt dẫn về nên phải gấp gáp dựng chuồng cho chúng, bọn nhỏ mười mấy tuổi trong thôn hàng ngày đều kết nhóm lên Đông Sơn cắt cỏ, cây cối ở đó chưa cao lắm, nhưng cỏ và cây bụi mọc vô cùng tươi tốt, gần thôn làng nên rất an toàn.Nhưng do lượng thịt tăng, trời nóng không để dự trữ được nên trong thôn dự định chế biến thành thịt khô hoặc thịt muối, đều cần dùng lượng lớn muối, cứ như vậy chưa đến hai tháng muối trong thôn sẽ hết.
Nên muối ăn trở thành chuyện cấp bách nhất.Chuyến đi này có mặt Cẩm Khê là do ông chú Sáu mở lời, muối ăn là nhu yếu phẩm thiết yếu, đặc biệt là hiện tại chế biến thức ăn cần lượng muối lớn, việc này rất trọng yếu với cả thôn, ông Sáu sợ họ có sơ xuất nên bảo Cẩm Khê đi theo, có Cẩm Khê còn có thể dự báo được gì đó, trong thôn đã đủ an toàn, trải qua nhiều chuyện người trẻ tuổi cũng đều lớn lên, dù có tai hoạ đột phát họ cũng có thể vượt qua.Lần này lên đường mang theo không ít đồ đạc, bởi không có xăng chỉ có thể dùng gia súc kéo, năm ngoái trong thôn bắt được mười mấy chú nai sừng tấm sau nửa năm thuần hóa đám nai sừng tấm vừa thành niên đã có thể kéo xe tốt, cả thảy mười hai người đi, Khương Thần, Cẩm Khê cùng mười thanh niên trẻ Diệp gia, lớn nhất mới hai mươi hai tuổi, nhỏ nhất mười tám, lần này không dẫn bọn Diệp Khoa chủ yếu là tạo cơ hội cho đám thanh niên trẻ này ra ngoài xông xáo một lần.Mười hai người, hai người một chiếc xe, tổng cộng sáu chiếc xe lớn, lúc lên đường mang theo không ít vật dụng là chuẩn bị cho việc chế biến muối tại bờ biển.Hôm đó bọn cậu khởi hành lúc trời chạng vạng tối, không còn cách nào, ban ngày quá nóng, tốt nhất là buổi tối mới lên đường.Vick đưa cho Khương Thần một tấm bản đồ, nếu thuận lợi, bảy ngày sau bọn cậu có thể đến nơi cần đến.Những ngày đi đường vô cùng buồn tẻ, tấm bản đồ Vick đưa cách thành thị cực xa nên hầu như bọn cậu không gặp được người nào, tốc độ đi rất nhanh, mỗi chiếc có ba con gia súc kéo, ngoại trừ xe của Khương Thần và Cẩm Khê chỉ có hai con lừa nhưng tốc độ không vừa, so với nai sừng tấm mới học kéo xe mạnh hơn nhiều.
Ngày thứ tư họ đến huyện Yến(1), như bình thường phải ngày thứ năm mới đến được đây, bọn cậu tới sớm hơn một ngày.Trước đây Cẩm Khê từng tới huyện Yến, bất quá huyện Yến hiện tại cậu thấy đã thay đổi hẳn, cả huyện bị rừng cây bao quanh, nơi nguyên bản là đồng ruộng đã không còn, cây bụi cỏ xanh phủ khắp, thậm chí cậu còn thấy bên ngoài huyện có rất nhiều dê bò.“Trước đây chỗ này có đồng cỏ sao?” Cẩm Khê ngạc nhiên, hỏi.“Không biết.” Khương Thần cũng không rõ.“Đi xem không?” Nhiều dê bò như vậy không biết người ta có bán không.“Qua xem một chút.” Khương Thần gật đầu, anh thấy nơi này có không ít bò sữa, nếu có thể trao đổi một ít thì không cần chạy đi đâu nữa.Cả nhóm người vội đánh xe tới chỗ dê bò.“Các người là ai? Từ đâu tới?” Xe chưa đi bao xa đã bị hai người cản lại.“Chúng tôi đến từ tỉnh Cát Lâm, đi ngang qua nơi này vừa lúc nhìn thấy chỗ các anh có nhiều bò sữa nên tính tới xem một chút.” Cẩm Khê cười nói với họ, huyện Yến coi như nằm sát phía Nam nhất trong khu vực, thoạt nhìn hai người này cũng rất khoẻ mạnh nhưng vẫn kém xa bọn Khương Thần.
Đám người ra ngoài lần này đều cao to lực lưỡng, vào mùa đông cũng không nhàn rỗi, làm việc huấn luyện, ăn mạnh, cả đám tụ tập đứng gần nhau trong như ngọn núi nhỏ không giống như dạng hiền lành, nên trên đường họ đã bàn bạc để Cẩm Khê lo việc giao tiếp cùng người khác, ít nhất nhìn cậu tương đối an toàn hơn.Hai người kia vô cùng cảnh giác với bọn cậu, “Phía trước chính là huyện Yến.
Nếu mấy người là vào thì đi từ đường lớn ấy, nông trường của chúng tôi không chào đón người ngoài tiến vào.”Cẩm Khê nghe xong, cười gật đầu “Tôi thấy chỗ các anh có không ít dê bò, không biết chúng tôi có thể dùng đồ vật trao đổi được không?”Người vừa nói nghe được câu này, hơi thả lỏng “Các người tính dùng thứ gì đổi?”“Các anh có cần gì không? Không bằng nói thử xem, nếu có chúng tôi sẽ mang ra đổi một ít dê bò.”“Chỗ chúng tôi đang thiếu lương thực, gạo, bột mì, bột bắp đều được, muối ăn cũng thiếu, nếu các người có mấy thứ này chúng ta có thể trao đổi.
Nhưng mọi người phải vào thương lượng với lãnh đạo căn cứ, lời tôi nói cũng không là gì.
Nhưng nếu anh có mấy thứ đó, chúng tôi nhất định sẽ đổi.”“Ra vậy, căn cứ của các anh là huyện Yến sao?”“Phải, nghe nói hiện tại khắp nơi đều có căn cứ lớn nhỏ thành lập, căn cứ chúng tôi coi như là lớn, xung quanh cũng có vài căn cứ nhỏ của những người sống sót, bọn họ cũng có trao đổi vật tư cùng chúng tôi, bất quá họ không có bao nhiêu lương thực, trao đổi không nhiều.” Có lẽ người này cảm thấy nhóm bọn cậu không tệ, nói cũng nhiều hơn.“Người sống sót?