Khương Thần và Cẩm Khê mang theo vài người đi bờ biển, lần này bọn họ muốn đi vào bên trong biển rộng, bởi vì tình huống khó lường nên không mang càng nhiều người, những người đi đều là người có thân thủ tốt, lần này thật sự nguy hiểm, người quá nhiều ngược lại sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.Vài người lướt trên ván trượt tuyết, đi được ba bốn km, mặt băng trong biển khá bằng phẳng.Mặt biển này khá lớn, giống như bắc cực ngày trước.Hình như mặt biển đều đã bị đóng băng, bọn họ đi được mười mấy km cũng không nhìn đến mặt nước, ở nửa đường bọn họ đã thử đào một hố băng, mặt băng dày khoảng 1 m, phía dưới là nước biển, màu sắc nước biển khá trong.Mùa hè năm trước, Cẩm Khê đã từng xem qua phía dưới biển rộng, xanh lam thanh triệt, bờ cát màu hoàng kim, nếu ở trước kia 1 bãi biển như này tuyệt đối sẽ được coi là 1 nơi nghỉ mát lý thú, thế giới biến hóa giống như đã tinh lọc toàn bộ tinh cầu.Tốc độ trượt tuyết không chậm, bọn họ vẫn luôn đi đến giữa trưa, cũng không có nhìn đến nơi tận cùng của biển này, Cẩm Khê nhìn mặt băng trắng xoá hoàn toàn nhìn không tới cuối, trong lòng có một loại cô tịch, dường như bọn họ đã bị thế giới vứt bỏ vậy.“Không thể lại đi tiếp vào trong, bằng không hôm nay chúng ta phải ở bên ngoài qua đêm đó”Khương Thần nhìn đồng hồ trên tay, mặt trên có thiết bị định vị, trong biển rộng chỉ có dựa vào nó mới không bị lạc phương hướng.“Thử đào 1 cái hố xem sao”Cẩm Lân xoa cái mũi, giống như có chút đông lạnh.“Ừ, trước nhìn xem tình huống đã.” Khương Thần đi xuống khỏi ván trượt.Vài người làm 1 chút công tác chuẩn bị, sau đó liền bắt đầu đào hố, công việc này tương đối phiền toái, nhưng cũng không cần quá cẩn thận, dù sao lớp băng này cũng đủ dày.
Không cần sợ lớp băng sẽ vỡ ra.Khi đào xong 1 cái hố nhỏ, trong lòng Cẩm Khê có chút đè nén, đã khá lâu rồi cậu không dự kiến được cái gì.Nhưng mà dự cảm của Cẩm Khê càng ngày càng mạnh, đây là một chuyện khó có thể giải thích, gần đây cậu luôn có thể nhìn thấy chút chuyện trong tương lai, ví dụ như nhìn thấy một người trong đầu sẽ đột nhiên thoáng hiện một ít đoạn ngắn, mà những đoạn ngắn này chính là những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.Những đoạn ngắn đó đa số là những chuyện không tốt, đương nhiên những chuyện không tốt cậu nhìn thấy ở trong thành, phần lớn là ai đó không cẩn thận rớt vào hố, hoặc là bị rơi đồ vật hoặc là bị thương khi đi săn thú, đều là những chuyện không quá nghiêm trọng.Cẩm Khê còn sẽ thấy một ít đoạn ngắn râu ria, những cái đoạn ngắn đó liền càng xa xăm, có 1 lần cậu thậm chí còn nhìn đến một cái cậu bé 7 tuổi không cẩn thận bị gãy chân bèn ngồi dưới đất khóc, tiếp theo cậu thấy 1 người đàn ông đi qua an ủi cậu bé, ôm nó đi chữa trị, cậu bé gọi người đàn ông là bố, mà người đàn ông đó chính là Trương Thành.Cẩm Khê biết chuyện này đại biểu cho năng lực của cậu lại tăng mạnh, chính là loại tăng mạnh lại mang đến cho cậu một ít phiền não, cậu phát hiện chính mình nhìn đến tai nạn của người khác, không thể xem như không biết, luôn hy vọng có thể nhắc nhở một chút, chính là rất khó để xác nhận thời gian cũng như địa điểm xảy ra chuyện, lại một lần cậu thấy 1 người cấp dưới của Triệu liền trường bị lợn rừng cắn thương, liền nhắc nhở một lần, kết quả người binh lính này vẫn luôn thật cẩn thận, nhưng chính là bởi vì sự cẩn thận này, làm cho khi đội ngũ bọn họ đi săn thú chỉ để lại 1 mình cậu ta ở lại phòng an toàn của thợ săn, thế là lúc người binh đi kia đi ra ngoài lấy củi mới bị con lợn rừng vẫn luôn trốn sau đống củi cắn bị thương.Cẩm Khê không biết đây là trước có nguyên nhân vẫn là trước có quả, từ đó về sau cậu không dám dễ dàng nói ra dự kiến của mình nữa.Vẫn luôn như vậy làm cậu cảm thấy khá phiền não.
Điều càng khiến cậu cảm thấy bất đắc dĩ đó chính là cậu không thể dự kiến những chuyện có liên quan tới bản thân.Cho nên lúc này cậu có dự cảm không tốt, nhưng không thể nhìn thấy tình huống cụ thể.“Phải cẩn thận 1 chút, em có dự cảm không tốt.” Cẩm Khê nói nhỏ với Khương Thần.Khương Thần gật đầu, Cẩm Khê sức lực nhỏ nên không giúp được gì, bèn đi đến một bên chuyển phương hướng của các ván trượt tuyết quay lại, cậu cũng không biết tại sao chính mình lại làm như vậy, đây chỉ là 1 động tác theo bản năng, hy vọng có thể chạy trốn dễ dàng một ít.Cẩm Khê hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn mọi người đang tiếp tục đào hố.
Mày càng nhăn chặt hơn.Rất nhanh mặt băng bị đập vỡ, lúc này hố băng đã sâu tới 1 mét rưỡi, Cẩm Khê đột nhiên cảm thấy thân thể hơi lắc lư, mặt băng giống như hơi rung, ngay sau đó lông tơ trên người cậu đột nhiên dựng đứng cả lên.“Có nguy hiểm, chạy mau.” Cẩm Khê nói theo bản năng.Trước khi tới đây bọn họ đã thống nhất, nếu Cẩm Khê phát hiện nguy hiểm sẽ đưa ra cảnh báo, lúc đó mọi người liền phải từ bỏ tất cả để chạy trốn.
Tiếng hét của Cẩm Khê vừa vang lên, mấy con chó trượt tuyết cũng bắt đầu sủa, có mấy con đã có chút nôn nóng bất an muốn chạy đi, tất cả mọi người nhanh chóng rời đi nơi đó trèo lên ván trượt.Trước khi tới đây bọn họ chuẩn bị khá đầy đủ, tám con chó kéo ván trượt tuyết, hai người một chiếc, như vậy có thể khiến tốc độ trượt tuyết nhanh nhất, hơn nữa dễ dàng khống chế số lượng nhất.Vài người cũng mặc kệ những đồ vật đã dỡ xuống, vừa trèo lên ván trượt liền chạy, sau đó bọn họ cảm nhận được chấn động mãnh liệt truyền tới từ trên mặt băng, Khương Thần vừa trèo lên ván trượt tuyết liềm cầm lấy dây cương trong tay Cẩm Khê, anh có lực khống chế mạnh hơn Cẩm Khê, Cẩm Khê quay đầu lại, liền phát hiện chỗ bọn họ đào hố, mặt băng đang bị đẩy lên, giống như có thứ gì muốn bò ra.“Mau chạy nhanh thêm nữa đi”Cẩm Khê hét to, cậu nhìn thấy cái khe càng lúc càng lớn, giống như đang lan về phía bọn họ, hiển nhiên đây là một thứ có thể tích khá lớn.Mấy con chó trượt tuyết chạy như điên, ngay sau đó Cẩm Khê liền nhìn đến một cái