Đọc xong tất cả các bức thư, Tô Hồi vẫn không nhịn được mà rơi lệ.
“Rốt cuộc là từ lúc này lặng lẽ bù lại vậy…” Cậu nhịn không được mà giơ tay lên lau đi giọt nước mắt rồi lại nhịn không được mà bật cười.
Thế mà có thể giấu kĩ tới vậy.
Ninh Nhất Tiêu bình thường viết chữ rất nhanh, vì để tiết kiệm thời gian nên cho dù viết tiếng Trung hay tiếng anh đều viết ngoáy như rồng bay phượng múa, nhưng mà những bức thư này hắn lại viết từng nét chữ một viết rất chậm, rất thật lòng, nét chữ cứng cáp rõ ràng.
Rõ ràng là người để ý thời gian đến vậy mà lại chịu tốn thời gian cho cậu để tự tay viết bù lại từng bức thư một, mỗi bức thư đều tương ứng, mỗi chuyện xảy ra được Tô Hồi viết vào trong thư đều có được câu trả lời, mỗi chuyện bỏ lỡ mất trong sáu năm qua đều được Ninh Nhất Tiêu trao trả lại cho cậu.
Những bức thư không gửi đi được của năm đó, quay đi quay lại rồi vẫn gửi lại được cho hắn và cũng đã có được câu trả lời.
Tất cả mọi tình tiết đều như những mảnh ghép vậy, nó bị Ninh Nhất Tiêu làm rối hết cả lên rồi lại ghép thành những tình tiết hoàn toàn khác – bọn họ không còn là đôi tình nhân có duyên không phận nữa, chưa từng có sự tan vỡ và chia li như dao cứa vào tim kia nữa, tất cả chỉ giống như những gì Ninh Nhất Tiêu nói, bọn họ chỉ tạm thời bị nhốt lại trong hai không gian không tương giao nhau một lúc ngắn ngủi mà thôi, thông tin là sợi dây ăn toàn duy nhất, chỉ là tín hiệu truyền đi có xuất hiện sự sai lệch cho nên bọn họ mới tạm thời bỏ lỡ qua nhau.
Tô Hồi bị ngày tháng kia làm cho tan vỡ hình như cũng đã được ghép lại thành một bản hoàn thiện.
Cậu vô cùng trân trọng mà cất tất cả các bức thư vào trong phong thư rồi cho vào trong cặp sách.
[Mèo con: Anh đang ở đây đấy? Em muốn gặp anh.]
Không bao lâu sau Ninh Nhất Tiêu đã trả lời tin nhắn.
[puppy: Chia sẻ địa chỉ.]
[puppy: Ở nhà hàng mà Cảnh Minh đầu tư, vừa mới gặp mặt với bên hợp tác công trình xong, em đã ăn tối chưa, có muốn qua đây ăn không?]
Địa chỉ nhà hàng này cách trường học của Tô Hồi rất gần.
[Mèo con: Vâng! Em tới ngay đây.]
Trả lời tin nhắn xong thì Tô Hồi rời khỏi tòa nhà này chuẩn bị đạp xe tới đo, cậu nhìn thấy ở bên đường có một cô gái nhỏ đang bán hoa, cậu không do dự mà trực tiếp mua luôn bó hoa hồng sâm panh trong tay cô bé rồi đặt tên giỏ xe ở phía trước sau đó đạp xe rời đi.
Cậu đạp xe rất nhanh, quên mặc thêm áo khoác nên gió ôm chầm lấy chiếc áo sơ mi màu xanh biển như một con cá có chiếc đuôi linh hoạt giữa biển người tấp nập vừa ủ rũ và vội vàng. Trong lòng tràn đầy tình yêu, tất cả những ngày tháng trống vắng và cô đơn kia đều bị vứt sau lưng, một khi đã qua thì sẽ không gặp lại nữa.
Trong nhà hàng, Ninh Nhất Tiêu đứng dậy hơi cúi đầu xuống tỏ ý chào tạm biệt với bên hợp tác rồi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Tô Hồi đạp xe đi ngang qua con đường, mái tóc màu trắng được gió thổi bay, khuôn mặt sạch sẽ đầy đặn dưới ánh chiều tà, áo sơ mi màu xanh lam, hoa hồng màu vàng kim nhàn nhạt, trông tự do như một cơn gió lướt qua đồng quạnh.
Vì vậy nên Ninh Nhất Tiêu có hơi ngẩn người ra, thế mà hắn lại nghĩ tới hình dáng Tô Hồi lúc đạp xe chạy đi khắp nơi đi tìm miếu tự mà trong lòng xao động. Nhưng mà tiếp sau đó, Tô Hồi ôm bó hoa đeo một cái cặp đã chạy về phía hắn rồi ôm chầm lấy hắn.
“Ninh Nhất Tiêu.”
Tô Hồi ngước mặt lên, cánh tay ôm bó hoa dán lên lưng của Ninh Nhất Tiêu, giọng nói của cậu còn đang hổn hển, “Em quay lại rồi đây.”
Ninh Nhất Tiêu cúi đầu xuống xoa xoa tóc Tô Hồi và cũng ôm cậu lại, “Ừm.”
Nhận ra hắn không lập tức hiểu được ý của cậu. Tô Hồi nhón chân lên tới gần bên tai của Ninh Nhất Tiêu nói rất nhỏ: “Em bảo là, em quay trở lại bên cạnh anh rồi.”
Ninh Nhất Tiêu lần này mới nghe hiểu được, hắn trân trân nhìn vào đôi mắt của Tô Hồi, sắc mắt hắn bất giác mà thả lỏng hơn, hắn mỉm cười một cái giống như là quay trở lại dáng vẻ lúc mới hơn hai mươi vậy, có một sự khó có thể chống đỡ được của thiếu niên
“Em đọc rồi à.”
Tô Hồi gật gật đầu, “Em đọc hết rồi, bức nào cũng đọc.”
Cậu chôn đầu vào l0ng nguc Ninh Nhất Tiêu lí nhí bảo “cảm ơn anh” và “yêu anh”, cho đến khi nghe thấy tiếng ho khan, Tô Hồi mới ngẩng đầu lên, giờ mới phát hiện hóa ra bên cạnh còn có người khác nữa, Cảnh Minh đang ngồi phía đối diện nhịn cười, có rất nhiều khách ngồi ở bàn gần đó đang đánh giá bọn họ.
Tô Hồi đột nhiên nhận ra mình đã quá mức quên mình, nên là lập tức kéo dãn khoảng cách ra, lùi ra khỏi vòng ôm của Ninh Nhất Tiêu.
“Cái này cho anh này…” Tô Hồi có hơi lúng túng, cậu nhét bó hoa vào trong tay Ninh Nhất Tiêu.
Cảnh Minh bật cười, “Không sao đâu, hai người cứ tiếp tục đi, tôi thích xem mấy cái này.” Nói xong thì anh ta nhìn Ninh Nhất Tiêu đang mặc đồ rất chính thức, rồi lại nhìn Tô Hồi một cái rồi nói với Ninh Nhất Tiêu, “Người không biết còn tưởng là cậu yêu đường với học sinh cấp 3 đấy.”
(Truyền đi, Ninh Nhất Tiêu trâu già gặm cỏ non =))))))))))
Ninh Nhất Tiêu cũng không phản bác, ngược lại còn thêm dầu thêm muối vào, “Thầy Tô đúng thật là trông rất giống như mấy bạn nhỏ.”
Nói xong thì hắn giơ tay ra, “Cặp sách nặng lắm không? Lấy xuống đặt vào trong đi.”
“Đây không phải là cặp sách.” Tô Hồi nhỏ tiếng mà phản bác lại, cậu ngồi xuống bên cạnh Ninh Nhất Tiêu rồi lấy cặp xuống đặt lên đầu gối.
“Đựng bảo bối gì trong đó vậy? Còn không nỡ rời xa này.” Cảnh Minh cố ý đùa cậu.
Tô Hồi uống một ngụm nước rồi tới bên tai Ninh Nhất Tiêu nói thì thầm. Cảnh Minh cảm thấy mình bị đôi tình nhân này chèn ép đang định mở miệng phàn nàn mà không ngờ tới anh ta lại bất ngờ phát hiện ra phản ứng của Ninh Nhất Tiêu không được bình thường lắm.
Cậu ta thế mà đỏ tai à??
Kì quan thế giới gì thế này!
“Gì vậy gì vậy, cho tôi xem nữa!” Cảnh Minh hoàn toàn bị kích dậy tính tò mò, “Hai người cứ thì thầm cái gì đấy, tôi cũng muốn nghe.”
Tô Hồi lại lắc đầu, cậu học theo cách nói của Ninh Nhất Tiêu, “No way.”
Ăn xong cơm tối, hai người tạm biệt Cảnh Minh rồi về nhà. Ninh Nhất Tiêu cởi áo măng tô xuống khoác lên vai Tô Hồi rồi bảo tài xế không cần đến đón nữa. Ninh Nhất Tiêu dắt xe giúp cậu, còn Tô Hồi thì đi ở bên cạnh hắn, cậu nói rất là nhiều, lúc nói tới mức phấn khích lên sẽ nhịn không được mà thêm rất nhiều các thế tay, hai người đi tản bộ chậm rãi về nhà như là một đôi tình nhân vườn trường ở đại học vậy, và cũng giống như hai bọn họ vào sáu năm trước.
Đợi đến khi đèn đỏ, Tô Hồi nhẹ giọng hỏi có thể hôn một cái được không. Ninh Nhất Tiêu không chút do dự, xe buýt hú rít đi ngang qua, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi của Tô Hồi.
Một khoảnh khắc nào đó, Ninh Nhất Tiêu thậm chí cũng sinh ra một ảo giác, cứ giống như đây là một ngày bình phàm nào đó trong bảy năm nhiệt luyến với Tô Hồi, trục thời gian chưa từng có vết nứt, bọn họ chưa từng chia xa dù chỉ là một ngày.
“Em yêu anh.” Lúc tách ra, đôi mắt của Tô Hồi sáng trong, trong mắt chỉ có hắn mà thôi.
Trong phòng khách ở căn hộ trên tầng cao, Tô Hồi xếp hết bức thư của hai người lên trên thảm trải sàn, mỗi một bức đều có bức tương ứng mà cảm thấy vô cùng vui sướng như đã hoàn thành được một tấm mảnh ghép độ khó cực kì cao, cậu ngồi trong lòng Ninh Nhất Tiêu và hôn hắn.
Cậu khẽ rên rĩ lặp lại cái tên của Ninh Nhất Tiêu trong nụ hôn này.
“Ninh Nhất Tiêu… Em sẽ bù đắp lại cho anh rất nhiều tình yêu…”
“Được.” Tay của Ninh Nhất Tiêu đặt lên đường cong bên eo của cậu dần di chuyển trong tiếng thở đang dần giao hòa với nhau và lớn hơn.
Trong nụ hôn dính nhớp này, hắn hỏi, “Tô Hồi, có phải là em đã từng vẽ anh rồi không?”
“Ừm.” Trong lúc chìm đắm trong tình yêu, Tô Hồi trở nên vô cùng thật thà.
“Vẽ cái gì? Mặt à?”
“Đúng vậy…”
Ninh Nhất Tiêu cọ lên đầu mũi Tô Hồi, “Chỉ vẽ mặt thôi sao? Không còn chỗ nào khác nữa à?”
“Ưm… Không chứ sao?” Mặt của Tô Hồi nổi ráng hồng lên, áo sơ mi bị tuột xuống để lộ ra lồng nguc ửng hồng.
Ninh Nhất Tiêu cười một tiếng, “Anh muốn nó, lấy ra tặng cho anh đi.”
Bọn họ chia sẻ h4m muốn với nhau, chà sát trong lòng bàn tay như là đang đốt cháy cây đuốc để có thể ngắm được bầu trời đêm vậy.
Tới cơn cao trào, Ninh Nhất Tiêu từ trên xuống thưởng thức đôi môi hơi hé lên của Tô Hồi và đầu lưỡi vô thức mà để lộ ra một đoạn, hắn nhịn không được mà cúi người xuống cắn lên một cái.
Trong lúc Tô Hồi vì nỗi đau gấp hai mà nhíu mày lại, hắn khàn giọng nói: “Tô Hồi, đây không phải là ảo giác, em đã nhớ chưa?”
“Ừm, nhớ rồi…”
“Lời thì thầm mà em nói lúc ở nhà hàng, còn nhớ không?”
“Lời thì thầm…”
“Nói lại lần nữa đi.”
Tô Hồi suy nghĩ lại trong lúc hỗn loạn không chịu được thế này rồi khàn giọng mở miệng nói, “…Chồng ơi.”
“Ngoan.”
Mơ màng ngủ suốt một tối, lúc Tô Hồi tỉnh lại cảm thấy trên người mình không có một chỗ cơ nào không đau cả, cổ họng thì cực kì khó chịu.
Trên đầu giường cũng không có để lại giấy nhắn gì cả, Tô Hồi lười giường cả mười lăm phút mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, đi đường có hơi bất tiện, cậu đỡ lấy đường đi tới thư phòng nhưng lại không có ai nên là lại xuống lầu tới phòng khách.
Ninh Nhất Tiêu đang ở phòng bếp nấu ức gà, Kem đang lượn qua lượn lại bên cạnh hắn, nó sốt sắng mà sủa hai tiếng, rồi lại phát hiện thấy Tô Hồi đã đi xuống, nó lại vội vàng chạy tới chỗ Tô Hồi rồi lượn xung quanh cậu.
“Dậy rồi à?”
Ninh Nhất Tiêu lấy một ly nước mật ong còn ấm trong lò nướng ra đưa cho Tô Hồi.
“Uống một ít đi.”
Tô Hồi làm theo lời hắn, cổ họng đúng là đã dễ chịu hơn nhiều, “Hôm nay không bận à?”
“Ừm, hôm nay được nghỉ.” Ninh Nhất Tiêu bỏ thịt ức gà vào trong đĩa rồi đặt xuống cho Kem, sau đó hắn lại lấy ra hai phần sandwich, phần cho Tô Hồi đã thêm một miếng trứng chiên rất dày.
“Anh muốn làm gì không? Em có thể làm cùng với anh.”
Tô Hồi chậm rãi ăn, cậu vừa ăn vừa suy nghĩ, vừa suy nghĩ lại vừa nhìn vào Ninh Nhất Tiêu ở trước mắt.
Chuyện muốn làm có quá nhiều, cậu muốn tới thăm trường của hắn, muốn đi xem cây xương rồng khủng lồ mà Ninh Nhất Tiêu đã từng nhắc tới, muốn tham gia mỗi một buổi công diễn với hắn, muốn cùng hắn đi xem bảy con voi đã lớn lên kia, muốn cùng nhau tới Iceland đi leo sông băng…
Nhưng mà tất cả những thứ này đều không thể sánh với bản thân Ninh Nhất Tiêu được. Điều Tô Hồi muốn làm nhất vẫn là xoa dịu đi vết thương mà hắn từ trước đến giờ vẫn khó có thể đối mặt được, muốn bù đắp lại khoảng trống lớn nhất trong tình cảm của hắn.
Cậu giơ tay ra kéo tay Ninh Nhất Tiêu lại, “Em muốn cùng anh sửa soạn lại đồ mà cô để lại.”
Sự bất ngờ trên mặt của Ninh Nhất Tiêu rất rõ ràng, hắn im lặng mấy giây định nói cái gì đó, nhưng hình như lại bị một hơi hít sâu nuốt lại.
Tô Hồi lập tức sửa lời, “Nếu như anh không muốn thì ngày khác cũng được…”
Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu cuối cùng vẫn không nỡ lòng, hắn cười một cái, “Thôi hôm nay đi.”
“Thật sao?” Tô Hồi sợ hắn sẽ buồn.
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Cứ để đó mãi cũng không tốt, cũng đến lúc lấy ra phơi dưới nắng rồi.”
Tất cả mọi người đều sẽ sợ thứ mà Ninh Nhất Tiêu tránh còn không kịp, chỉ trừ Tô Hồi.
Hắn cũng rất hi vọng Tô Hồi luôn luôn là một ngoại lệ.
Ninh Nhất Tiêu hiểu rất rõ, ý của Tô Hồi là để tháo gỡ nút thắt trong lòng hắn. Giống như lúc cậu cô đơn một mình vẫn sẽ tế bái mẹ của hắn, người mà cậu chưa từng gặp vào đầu tháng mười hai mỗi năm, vừa chân thành vừa vô tư, cậu không vì mình mà tất cả đều vì hắn.
Uống hết cà phê ở trong li xong, Ninh Nhất Tiêu đứng dậy đi lên trên lầu, không bao lâu sau liền bước xuống ôm theo cái thùng đồ cũ kĩ đó. Hắn đi tới gân rồi đặt nó lên trên sàn nhà.
Tô Hồi nhìn thấy thùng đồ di vật mà trong lòng xao động, cậu cũng rời khỏi bàn ăn, “Em còn sợ là anh để nó ở bên khu vịnh đây.”
“Anh mua căn nhà này ở đây trước, lúc dọn nhà bảo người lấy đồ đến đặt ở đây luôn, sau đó không đụng tới nữa.”
Nói xong thì Ninh Nhất Tiêu lấy kéo ra đưa cho Tô Hồi, “Em mở ra đi.”
“Hả?” Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nhận lấy cái kéo, “Vậy được thôi.”
Trên thùng đồ còn có giấy phong, Tô Hồi cẩn thận tháo ra, động tác rất nhẹ nhàng, lúc mở thùng giấy ra bụi bặm bay múa dưới ánh nắng, cậu sợ bệnh sạch sẽ của Ninh Nhất Tiêu chịu không nổi nên lại tìm khăn ướt lau một lượt, “Anh có cần đeo găng tay không?”
“Không cần đâu.” Ninh Nhất Tiêu rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình thường.
Tô Hồi mở hoàn toàn cái thùng ra, trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc rất phức tạp, trong khoảnh khắc ấy cậu như trở về lại cái ngày đông u ám lạnh lẽo đó.
Lúc đó Ninh Nhất Tiêu không muốn nói bất cứ một câu nào, cậu cũng không dám mở miệng.
Cậu biết Ninh Nhất Tiêu đến bây giờ vẫn không bằng lòng đối mặt, nhưng mà trốn tránh cũng không phải cách, cậu càng hi vọng mình có thể dắt tay Ninh Nhất Tiêu bước qua chướng ngại này, để cho sau này hắn nhở lại không chỉ còn có mỗi sự thống khổ và đau buồn.
Đồ ở trong thùng giấy không có bao nhiêu, trong mắt là mấy bộ đồ được gấp gọn gàng lại, trong đó có bộ váy màu trắng mà Ninh Nhất Tiêu nhắc tới.
Tô Hồi lấy bộ váy ra trải ra trên thảm, cậu sờ tay lên chất liệu vải rồi nhỏ tiếng hỏi Ninh Nhất Tiêu, “Có phải là cô cao lắm không? Cái váy này dài quá.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Ừm, bọn họ nói tướng mạo anh hoàn toàn di truyền từ mẹ anh, bất luận là từ khuôn mặt hay là dáng người, chỉ là bên khóe mắt có thêm một nốt ruồi thôi.”
Tô Hồi nhìn về phía hắn, “Chẳng trách chi anh trông lại đẹp đến vậy, biết cách thừa kế gen thật đấy.”
Ninh Nhất Tiêu hơi cong khóe miệng lên, hắn cười nhẹ, nói không rõ là đang vui hay là đang buồn.
“Cái này dễ thương quá đi mất.” Tô Hồi lấy một món đồ chơi nhựa từ trong ra, đó là một chú chó con đã đứt đuôi.
“Đây là muốn đồ chơi duy nhất của anh lúc nhỏ, mẹ anh tích tiền lại rất lâu mới dẫn anh lên thị trấn mua được.” Ninh Nhất Tiêu nhìn một cái rồi nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, “Bỏ pin vô nó sẽ chạy, nhưng mà từ rất lâu trước đây đã bị người khác ném hỏng rồi.”
Tô Hồi nhíu mày lại, “Người khác?”
“Mấy đứa trẻ con sống ở gần đó.” Ninh Nhất Tiêu nói rất thản nhiên, “Bọn nó không quá thích anh nên giật lấy chơi rồi ném mạnh lên sàn, rồi nó hỏng.”
Tô Hồi sờ lên vết tích đứt đuôi của chó con mà có chút tức giận, vậy nên cậu chửi một câu như con nít vậy, “Đáng ghét thật.”
Ninh Nhất Tiêu bị cậu làm bật cười, hắn an ủi mà xoa lên đầu cậu, “Không sao đâu, vốn anh cũng không thích đồ chơi.”
“Không có đứa trẻ nào không thích đồ chơi cả.” Tô Hồi ôm chú chó con chạy bằng pin vào trong lòng rồi ngẩng đầu lên hỏi, “Ninh Nhất Tiêu, anh tặng cái này cho
em đi được không?”
“Nó hỏng rồi mà.” Hắn nhấn mạnh.
“Có sao đâu, đồ chơi hình mèo con của em cũng hỏng rồi đó thôi, anh vẫn tiếp tục giữ nó nữa mà.”
Tô Hồi cười với hắn một cái thật dịu dàng.
Ninh Nhất Tiêu không thể nào từ chối được, “Vậy được thôi.”
“Váy của mẹ anh có thể cho em mượn được không?” Tô Hồi hỏi.
Ninh Nhất Tiêu lại cười, “Sao, em muốn mặc à?”
Tô Hồi lập tức nghiêm mặt lại, “Đương nhiên là không rồi, sao có thể, em chỉ mượn làm một tác phẩm thôi.”
Ninh Nhất Tiêu cũng không đùa nữa, “Được.”
“Anh thấy cô có khi nào sẽ để ý không?” Tô Hồi dè dặt hỏi.
“Bà nếu như có ở đây sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.” Ninh Nhất Tiêu ôn hòa nói.
Tô Hồi cười một cái, cậu hợp hai tay lại, “Con cảm ơn cô.”
Bọn họ sửa soạn lại từng món đồ, Ninh Nhất Tiêu lúc này mới nhận ra, đồ mà mẹ hắn để lại mỗi một món đều là những kỉ niệm, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi của mẹ trong những món đồ đã để lại bao nhiêu năm nay, những món đồ di vật này tổ hợp lại thành một hiệu ứng Proust khủng lồ kéo hắn về lại với tuổi thơ, nhưng lại không chỉ là những năm tháng đau khổ đó mà còn nhiều hơn nữa, là những khoảng thời gian mà hắn có mẹ ở bên cạnh.
(có nhắc ở chương nào đấy, hiệu ứng Proust là hiệu ứng khi ngửi thấy mùi sẽ nhớ tới một kí ức nào đó.)
Có lẽ là bởi vì có Tô Hồi ở bên cạnh nắm chặt lại tay hắn, nên đối mặt với những thứ này hình như không còn đau khổ như vậy nữa.
“Thật kì lạ.” Tô Hồi nhìn mỗi một món đồ lấy ra từ trong thùng ra, đến đồ mặc cũng đều xếp lại theo bốn mùa thời tiết, “Cứ cảm thấy những thứ này cố y sắp xếp trước chứ không giống như là đồ sau này được sửa soạn lại.”
Ninh Nhất Tiêu im lặng một lúc rồi vẫn mở miệng nói với giọng vô cùng khẳng định, “Chắc là bà đã thu dọn xong thì trước đó rồi.”
Tô Hồi không hiểu nổi, cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, “Sao lại nói vậy?”
Ánh mắt của Ninh Nhất Tiêu trống rỗng nhìn về nơi khác, “Anh trước đó có nói với em rằng sau khi anh thi lên cấp 3 xong không quay lại cái thôn đó nữa, mẹ anh cũng mất tích rồi, bà cùng mất tích với ông cha kế kia. Lúc đó anh còn tưởng là bọn họ trốn nợ, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì tuy là những kẻ đòi nợ đó cứ tìm anh quấy rối, nhưng mà ông cha kế đó lại chưa từng xuất hiện. Trước đó thì không phải vậy, lúc anh lên cấp 2, ông ta luôn uống rượu say khướt rồi chạy tới gần trường anh chặn anh lại, có lúc còn đánh anh nữa.”
Tô Hồi không thể nào tưởng tượng nổi, lúc nhỏ Ninh Nhất Tiêu rốt cuộc đã phải sống một cuộc sống như thế nào.
“Ông ta ra tay rất nặng, mẹ anh cũng không thể kéo lại được.” Ninh Nhất Tiêu nhíu mày lại, “Cha kế mất tích đối với anh mà nói là một chuyện tốt, không cần phải qua ngày trong lo lắng sợ hãi nữa. Mẹ anh rất hiểu anh, bà biết anh không thể nào quay lại nơi đó nữa, cũng đã lâu lắm rồi không quay lại, bọn họ chắc cũng thế. Nhưng mà sau khi bà xảy ra chuyện, em còn nhớ không? Nhà cũ của anh có mắc điện.”
Tô Hồi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng mà sự thật này lại khiến cho cậu khó có thể tiếp nhận nổi.
“Mắc điện…Ý anh là, cô trước khi đi đã quay lại đó rồi.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Bà bình thường không nỡ dùng điện, không thể nào cứ để đó mãi được, càng huống chi là trong tủ lạnh còn có bánh nguyên tiêu mà bà ấy gói.”
“Bà hiểu rõ hơn ai hết, muốn để anh quay lại nơi đó chỉ có một khả năng là khi bà đã rời đi, anh mới làm theo nguyện vọng trước đó mà bà nói, quay lại nhà cũ một chuyến rồi rải tro cốt của bà vào trong biển.”
Tô Hồi cảm thấy cả người lạnh toát.
Bà ấy đã tính toán trước và cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ từ trước.
“Cho nên là trận cháy đó…”
“Có lẽ là bà tự mình làm, ngụy trang thành sự cố cháy, chỉ có như vậy mới có thể không ảnh hướng tới anh.” Ninh Nhất Tiêu rất bình tĩnh, thật ra lúc hắn đứng ở cục cảnh sát đã đoán ra rồi.
Nhất là khi cảnh sát cung cấp chứng từ của hàng xóm, nói là nhà bọn họ cãi nhau, cha kế đánh bà làm cho bà gần như không thể đứng dậy được, còn nói mấy lời uy hiếp bà trong lúc phẫn nộ nên càng nghiệm chứng cho suy đoán của hắn.
“Bà không muốn để một tên nghiện cá cuộc làm đầy việc ác trở thành mối uy hiếp cả đời này của anh được.”
Trong lòng Tô Hồi dâng lên một nỗi bi thương cực kì sâu khắc.
Nhìn thấy bản thân bị ngọn lửa nuốt chửng trong lúc tỉnh táo phải đau khổ đến mức nào, nhưng mà vì con nên bà không còn lựa chọn nào khác.
“Tô Hồi, em nói xem con người có kiếp sau không?” Ninh Nhất Tiêu nghe giọng hỏi.
Tô Hồi nhìn về phía hắn, trong mắt cậu có ánh nước ướt át, “Em trước đây không quá tin, bây giờ lại cảm thấy chắc là có.”
Ninh Nhất Tiêu cười nhẹ một tiếng rồi gật gật đầu.
Tô Hồi hiểu rõ hắn, cậu nắm tay của hắn lại thật chặt, “Nhất Tiêu, cô kiếp sau sẽ rất là hạnh phúc.”
“Hi vọng là thế.”
Phía dưới đáy của thùng đồ di vật có một cuốn nhật kí lớn cỡ bằng size a6, đại khái là do bìa cuốn sổ bị mài mòn quá nên mới bọc thêm ở ngoài một lớp vỏ sổ.
Ninh Nhất Tiêu rất quen thuộc với món đồ này, “Đây hình như là cuốn sổ để mẹ anh ghi chép thu chi.”
Bởi vì từ lúc hiểu chuyện, hắn đã nhìn thấy mẹ hắn sau một ngày vất vả sẽ ngồi xuống ghi chép lại thu chi dưới ánh đèn lờ mờ, vậy nên từ lúc bắt đầu làm thêm, hắn cũng đã học được cách ghi chép thu chi.
Ninh Nhất Tiêu lật qua, tờ giấy đã cũ tới mức trở nên vàng đi, dấu chữ ở trên đó cũng đã phai màu đi không còn rõ ràng vậy nữa, nhưng mà vẫn có thể thấy được sự khốn khó không dễ dàng gì của cuộc sống năm đó.
Trong cuốn sổ còn có kẹp mấy tờ hóa đơn, số tiền trong đó thật ra là ít đến mức đáng thương nhưng mà mẹ hắn vẫn thu giữ lại, còn viết lên đó những lời ghi nhớ tương ứng, ví dụ như là của cửa hàng nào, liên quan tới ai.
Nửa trước của cuốn sổ là ghi chép thu chi, phần nửa sau trông lại giống như là nhật kí mà mẹ hắn viết vậy, Ninh Nhất Tiêu tùy ý lật qua, trong đó ghi chép lại đa số là liên quan tới hắn ông cha ruột chưa từng xuất hiện của hắn, ví dụ như là hắn đã biết đi rồi, hoặc là thi cử đạt được hạng nhất, lại hoặc là hắn bị bệnh sốt cao phải vào bệnh viện.
Mẹ rất thích gọi hắn là [Tiểu Tiêu], nhưng mà Ninh Nhất Tiêu từ nhỏ tới lớn đều rất là ghét cái tên này của mình bởi vậy nên hắn từ chối bị gọi như vậy.
Cho đến khi sau này Tô Hồi xuất hiện, dùng một cách vừa chân thành vừa dịu dàng mà gọi tên của hắn nên xiềng xích của những con chữ này mới thả ra được.
Tô Hồi dựa vào vai Ninh Nhất Tiêu, cậu cũng nhìn thấy được những nội dung mà mẹ hắn viết, ánh mắt cậu rất sắc bén. Do dự một lúc rồi cậu tới bên cạnh tai Ninh Nhất Tiêu học theo mẹ hắn nhẹ giọng gọi hắn, “Tiểu Tiêu?”
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu một cái, “Gọi lung tung cái gì?”
“Tiểu Tiêu?” Mắt của Tô Hồi cong lên cười, “Đáng yêu quá đi.”
“Đáng yêu cái gì?” Ninh Nhất Tiêu niết cằm cậu lại, “Anh lớn hơn em đấy.”
“Có một tuổi.” Tô Hồi chép miệng.
“Lớn hơn một tháng cũng là lớn.”
Tô Hồi hôn lên tay hắn, “Dạ được thưa anh trai.”
Ninh Nhất Tiêu không ngờ tới cậu được nước lấn tới như vậy, nhất thời hắn không nói ra được gì cả, chỉ đành cúi đầu lật trang sổ thật nhanh, lược qua nội dung lúc nhỏ, như vậy thì không cần phải nhìn thấy hai chữ [Tiểu Tiêu] viết đầy trang giấy như vậy nữa.
Tô Hồi thật thà mà dựa vào, không tiếp tục thử thách giới hạn cuối cùng của Ninh Nhất Tiêu nữa, chỉ là lực chú ý hơi lạc đi, từ trên nội dung trên trang giấy cho đến cuốn sổ, cậu đột nhiên phát hiện thấy gì đó.
“Trên này có gì vậy?”
Cậu chỉ lên bìa cuốn sổ, trên đó có lồi lên một vết hình vuông nhỏ.
Ninh Nhất Tiêu lướt đầu ngón tay qua, cảm giác thấy giữ bìa sổ với sổ có kẹp thứ gì đó nên hắn tháo bìa sổ ra, một tấm ảnh chụp rơi xuống.
Tô Hồi nhặt nó lên mới phát hiện đó là một tấm ảnh chụp chung. Trong ảnh, một người phụ nữ khuôn mặt rất đẹp, ăn mặc rất giản dị ôm lấy một đứa trẻ chừng một hai tuổi, bên cạnh có một thiếu niên cao gầy đứng đó, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi.
Ninh Nhất Tiêu trông thật sự rất giống với mẹ hắn, đến mức mà vừa nhìn đã có thể nhận ra, lúc nhỏ trên mặt còn có chút ngang ngạnh, mắt rất sáng, nốt ruồi ở khóe mắt thêm một phần thanh bần.
“Đây là… mẹ anh và anh sao?” Tô Hồi nhìn phía bên phải của tấm ảnh, hơi thở đột nhiên có chút ngưng trệ, “Người đứng bên phải này…”
Cậu cảm thấy rất quen mắt, dáng hình của người này khiến cho Tô Hồi nghĩ tới người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất, đường nét khuôn mặt rất giống nhau, nhưng mà ngũ quan lại không quá giống.
(Đường nét thì thường chỉ mặt dài mặt ngắn mặt vuông mặt tròn gì đấy, còn ngũ quan là mắt mũi miệng, lông mày, tai. Phẫu thuật thẩm mĩ bây giờ chỉnh sửa mắt mũi ngũ quan thì được nhưng mà chỉnh đường nét rất khó.)
Ninh Nhất Tiêu cũng phát hiện ra, hắn lấy tấm ảnh rồi lật lại, phát hiện thấy phía sau là chữ của mẹ hắn, dùng bút bi viết lên [Tôi và Tiểu Tiêu, còn cả Quan Thành nữa], sau đó là một hàng ngày tháng [12.7].
Quan Thành?
Trí nhớ của Ninh Nhất Tiêu đột nhiên quay trở lại sáng sớm hôm đó ở lại trong nhà của Tô Hồi.
Hôm đó Từ Trị lái xe đưa hắn về, trên xe còn nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu không hề nhớ.
[Cậu lúc nhỏ chắc đã gặp tôi rồi, chỉ là lúc đó cậu cũng chỉ mới một hai tuổi thôi, chắc chừng cũng đã quên rồi, lúc đó tôi mới mười sáu tuổi, tôi còn từng bế cậu đấy.]
[Lúc đó nếu như không ngờ có bà tiếp tế tôi thì tôi có thể đã nhảy biển tự sát từ lâu rồi.]
[Tôi ở lại trong nhà cậu nửa năm, Tần Nguyệt coi tôi thành em trai bà, nhưng mà sau đó tôi bảo bà đi với tôi đi thì bà lại không đồng ý.]
Mười sáu tuổi, mình thì mới một hai tuổi, từng ở lại trong nhà hắn, những tin tức này đều trùng khớp.
Lúc đó nghe chỉ cảm thấy không thoải mái chứ không hề phát hiện thấy điều gì lạ thường, bây giờ nghĩ lại lần nữa những lời nói đó mới phát hiện thấy có rất nhiều chi tiết không bình thường.
Ninh Nhất Tiêu lại nhớ cuộc điện thoại của Từ Trị có vẻ như là để tưởng nhớ đó sau khi mẹ hắn rời đi.
[Tôi bây giờ ít nhiều gì cũng có thể cho cậu một ít sự giúp đỡ, mẹ của cậu có để lại lời gì cho cậu không, nếu có tâm nguyện chưa hoàn thành thì cậu có thể nói với tôi, tôi hoàn thành giúp cho bà.]
“Có để lại lời gì không…”
Lúc đó trực giác của hắn đã không có sai, ông ta đúng thật là đang thăm dò.
Tô Hồi nghe thấy Ninh Nhất Tiêu lẩm bẩm, “Có phải anh nhớ đến cái gì rồi không?”
“Anh không chắc lắm.”
Tô Hồi cũng có nghi ngờ ở trong lòng, cậu nhìn thấy ngày tháng viết ở phía sau tấm hình, trên đó viết ngày 12 tháng 7, vậy nên cậu lại mở ra muốn sổ của Tần Nguyệt ra, xem từ sau về trước, lật tới mấy tờ giấy có ngày tương ứng, từ trong đây, cậu tìm thấy được những trang nhật kí có liên quan tới [Quan Thành].
“Anh xem cái này đi.”
[Hôm nay Quan Thành dẫn mình lên trên thị trấn, bạn của em ấy tới thăm em ấy, còn đem theo cả một cái máy ảnh. Lần cuối chụp hình không nhớ là từ khi nào nữa rồi, mình hôm lấy Tiểu Tiêu, không biết nên bày động tác thế nào, chụp ra không được đẹp cho lắm, nhưng mà bọn họ đều bảo rất đẹp.
Bạn của Tiểu Quan rất tốt, cậu ấy hình như vừa mới thi vào được một trường học không tồi, trước khi đi còn mời bọn mình ăn bữa cơm. Mình hỏi nhà hàng đòi hóa đơn, cũng đắt lắm đấy, mất cả gần trăm tệ, sau này phải nghĩ cách mời lại mới được. Chỉ là không biết lần sau gặp lại phải tới lúc nào nữa.]
“Hóa đơn.”
Ninh Nhất Tiêu tìm từ trong những tờ giấy hóa đơn đó ra được tất cả những tờ có liên quan tới ăn uống, trong đó có một tờ tổng thanh toán lên tới 98.5 tệ, rất gần với con số mà mẹ đã kể.
Hắn lật ra phía sau tờ hóa đơn, sau lưng lạnh toát.
[12.7, bạn của Tiểu Quan là Từ Trị mời đi ăn cơm.]