Phùng Trình?
Nhiều kí ức hiện lên như nước dâng lên, ấn tượng của hắn với con người này ban đầu không quá sâu khác, chỉ biết cậu ta là học sinh cùng chuyên ngành lớp dưới của hắn, bình thường cũng không gặp mặt nhiều, sau này ở hội thảo nghiên cứu ở New York, lúc Tô Hồi còn đang trò chuyện với Phùng Trình đúng lúc bị hắn nhìn thấy nên lịch sự chào hỏi một tiếng.
Cũng trước đây không lâu hắn mới qua Tô Hồi mà biết được Phùng Trình thật ra là con trai của Phùng Chí Quốc.
“Thời gian của tôi không có nhiều, đi thẳng vào vấn đề vậy. Tôi biết anh bây giờ đang điều trả chuyện của Từ Trị, trong tay tôi cũng có thu thập được một vài chứng cứ có lẽ là sẽ có lợi với anh.”
Ninh Nhất Tiêu cũng không che giấu nữa, “Chứng cứ từ đâu ra? Điều kiện giao dịch là gì? Cứ nói thẳng ra đi.”
“Đây là những gì tôi tìm hiểu được trong suốt những năm nay làm việc bên cạnh ông ta. Tôi biết được anh đang điều tra là bởi vì người mà anh tìm đã để lộ dấu vết, vừa đúng lúc bị tôi bắt gặp được, các anh nên thấy may mắn vì không phải là người khác phát hiện.”
Phùng Trình nói chuyện đã trôi chảy hơn trước đây rất nhiều, nhưng mà giọng điệu vẫn rất yếu, “Điều kiện tôi cần rất đơn giản, tránh thoát được cuộc sống như bây giờ, cụ thể phải làm thế nào thì tôi sẽ liên lạc lại với anh. Trợ lí của anh sẽ nhận được một email thêm một lớp khóa.”
Phùng Trình nhắc nhở hắn, “Đàn anh, còn nhớ giáo sư của lớp bảo mật ngành điện tử của chúng ta kia không? Ông từng nói tới một trường hợp với chúng ta, chỉ có anh thành công giải quyết được.”
Nói xong thì điện thoại liền bị cúp.
Ninh Nhất Tiêu nhớ tới tiết học tự chọn mà cậu ta nhắc tới, nhưng đó không phải là câu hỏi thêm lớp bảo mật đơn giản mà là một loại virus máy tính.
Mười phút sau, Carl thật sự đã nhận được một email ẩn danh, tệp đính kèm trong đó đã thêm lớp bảo mật, sau khi ấn mở ra thì chiếc laptop đã chết máy.
Carl hoàn toàn ngờ nghệch ra, “Laptop của tôi bị sao vậy? Sao lại đen màn hình rồi?”
Giây tiếp theo, màn hình máy tính xuất hiện một hình dấu hình vẽ động nhấp nháy rất lớn, đó là một hình khung xương màu xanh lá.
Phùng Trình hoàn nguyên lại trường hợp virus xâm nhập của lúc đó.
“Đưa đây cho tôi.”
Ninh Nhất Tiêu nhận lấy laptop rồi tốn suốt ba mươi phút ở trong xe, hắn dùng cách giải y hệt với trước đây để giải trừ được vấn đề virus xâm nhập và cũng tìm thấy được tệp văn kiện tăng bảo mật tự động tải xuống kia, mở khóa xong rồi mở tệp ra, bên trong là rất nhiều những số liệu liên quan tới tài vụ, còn có rất nhiều hình ảnh.
Những virus phiền phức này chỉ phiền ở chỗ nếu như không thể xử lí đúng cách thì tất cả mọi thứ đều sẽ bị tiêu hủy đi, không để lại chút dấu vết nào.
Ninh Nhất Tiêu chuyển giao tệp văn kiện này cho Charles rồi trả lại laptop cho Carl.
Carl đã lâu lắm rồi không có sùng bái ông chủ của mình tới vậy, anh ta thậm chí sắp quên mất rằng phần tử tinh anh này nghề chính thật là là một lập trình viên.
“Xong chưa? Vậy những dữ liệu ở trong máy của tôi….”
“Vẫn còn đó, virut xâm nhập lần này chỉ là một bước làm thôi, tôi cũng đã lưu trữ một phần rồi.” Ninh Nhất Tiêu nhìn anh ta một cái, “Máy tính của cậu có nhiều lỗ hổng nguy hiểm, may mà không làm việc trong bộ kĩ thuật, sau này cũng đừng lên máy chủ của công ty nữa.”
Carl buồn bực mà gật đầu, “Được.”
May là anh ta chỉ là một trợ lí ở bộ hành chính.
Hắn tốn thời gian chung với Charles thông qua một lượt tất cả các chứng cứ, đúng thật là có rất nhiều nội dung mà bọn họ ở bên ngoài rất khó có thể thu thập được.
Bọn họ cũng tra ra được Phùng Trình sau khi tốt nghiệp đã vào làm trong đơn vị dưới tay Từ Trị, làm ở bộ số liệu, những số liệu này chắc cũng do cậu ta âm thầm copy thu thập lại trong lúc làm việc.
Trước đây thiếu một người như vậy, Ninh Nhất Tiêu nghĩ ràng Phùng Trình là con người phù hợp nhất.
Ngày thứ ba, số điện thoại công cộng kia lại liên hệ lại Carl, Carl chuyển điện thoại lại cho Ninh Nhất Tiêu.
“Các anh nhận được rồi à.”
“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu lại nói, “Bọn tôi đã thảo luận rồi, những thứ này thật sự có thể định tội được, nhưng mà cậu chắc là sẽ rõ hơn bọn tôi, những thế lực này quá rắc rối phức tạp, rất khó để đảm bảo ở mắt xích nào đó không có người của Từ Trị xuất hiện.”
“Cho nên là? Các anh không làm nữa sao?”
Ninh Nhất Tiêu phủ nhận, “Không, tôi cần có người đứng ra công khai hết những thứ này, cậu chắc không khó để làm được điều này đâu.”
Phùng Trình do dự, “Tôi à? Anh muốn bảo tôi làm thế nào.”
“Rất đơn giản, bây giờ có người còn muốn diệt trừ ông ta hơn là tôi và cậu. Chỉ cần cậu đưa hết chứng cứ cho đúng người, sẽ có người vội vàng lật tung hết lên những bản án xưa cũ năm đó lên. Cậu còn không biết nhỉ, Từ Trị đến cái thân phận này còn là giả, những mạng sống ông ta gánh trên lưng còn nhiều hơn cậu tưởng tượng, những thứ này gộp lại thành nhiều tội đến thế, tử hình cũng không thiếu được.”
Phùng Trình im lặng một lúc rồi bảo, “Anh muốn tôi nổ phát súng này.”
Ninh Nhất Tiêu nói giọng rất bình tĩnh, “Yên tâm, tôi nhất định sẽ để cho cậu bình an thoát thân, đến lúc đó cậu không cần phải ở lại trong nước nữa, muốn đi đâu tôi đều có thể giúp cậu.”
Hắn biết Phùng Trình không muốn bạo lộ bản thân, cho nên mới dùng cái cách bí mất như thế này để liên lạc được với hắn, rất cẩn thận dè dặt, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu tìm không thấy lựa chọn nào thích hợp hơn nữa, bởi vì không phải ai cũng có thể nhắm thẳng vào đúng hang ổ được, Phùng Trình là người trong cùng một hệ thống đó, cũng chỉ có cậu ta mới có thể đưa hết những thứ này cho đứng đối tượng chính xác để tấn công vào nội bộ.
Giằng co một lúc như vậy, Phùng Trình một lòng muốn lật đổ Từ Trị vẫn bị hắn thành côn thuyết phục được, hai người đạt được hợp tác cuối cùng.
Ninh Nhất Tiêu vì để tỏ rõ thành ý nên đã tốn thời gian suốt mấy ngày để lót xong đường lui cho Phùng Trình, rồi chuẩn bị rất nhiều văn kiện đưa cho cậu ta, chỉ cần cậu ta kí tên xong là có thể đổi thành cái tên khác để bắt đầu lại từ đầu ở một quốc gia khác, không phải chịu sự uy hiếp từ bất cứ ai nữa.
Phùng Trình nhìn thấy những thứ này rồi cũng hạ quyết tâm làm việc như kế hoạch.
Sự việc này tính rõ ra thì còn đơn giản hơn rất nhiều so với xây dựng lên từng chút một. Giống như việc rút đi thanh quan trọng nhất trong trò chơi xếp gỗ vậy, nó sập đổ tan nát chỉ trong một khoảnh khắc.
Phùng Trình nổ phát súng đầu tiên từ trong nội bộ, cậu ta tránh khỏi tầm nhìn của Từ Trị mà dùng cách thêm bảo mật để gửi tất cả cho đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Từ Trị, đồng thời còn chuẩn bị thêm một phần nữa giao ẩn danh cho cơ quan liên quan.
Quả nhiên là như những gì mà Ninh Nhất Tiêu nói, tình hình sự việc diễn ra rất nhanh.
Cây đổ rạp khi đi hết, trong lúc lòng người xôn xao, người của Ninh Nhất Tiêu đã báo cảnh sát, đồng thời còn liên lạc với bên truyền thông, lúc ban đầu để báo tin được những sự thật này còn có vô vàn trở ngại, nhưng một khi đã đổi thành việc vừa vô cùng nhạy cảm lại vừa cực kì cụ thể như [Nghi ngờ đã giết hại bạn tốt hơn nữa còn mạo danh thay thế] thì không có bên truyền thông nào không bằng lòng chia miếng bánh này.
Chỉ ngắn ngủi vài ngày, tất cả những dây mồi dẫn đều bị đốt cháy, thiêu cháy thành một trận lựa oanh oanh liệt liệt ngang trời, tình thế càng này càng cường liệt hơn, tình thế đã không thể cản lại được nữa. Chuyện ác liệt như thế này đã thu hút được ánh nhìn của công chúng, dư luận ồn ào, dần dần hình thành nên thế lửa thiêu đồng cỏ ở trên mạng, không thể nào khống chế được nữa.
[Kinh khủng thật đấy! Chuyện như thế này rốt cuộc còn có bao nhiêu việc nữa?]
[Vì sao ông ta có thể nhiều năm như vậy không sờ gáy, phía sau nhất định còn có nhiều người nữa cần phải điều tra kĩ!]
[Cho nên là người bị ông ta mạo danh thay thế đâu rồi? Không còn trên đời nữa sao?]
[Tử hình đi cho rồi, tôi phải nhìn thấy con nguời này chết chứ không là sẽ không ngủ ngon được.]
Từ Trị giả đã hoàn toàn bị bộc lộ dưới ánh sáng, thế lực những năm nay mà ông ta vất vả tạo dựng và nuôi dưỡng lên đều ngã đài xuống cả.
Phát huy được tác dụng của mình, Phùng Trình dưới sự giúp đỡ của Ninh Nhất Tiêu đã tới được nước Mĩ, tạm thời tránh thoát được phe phái lông cánh của Từ Trị còn dư lại truy bắt chặn đường.
Chuyện Từ Trị giả vừa bị điều tra, những thứ phía sau màn bị kéo ra càng ngày càng nhiều, những tội mà ông ta phạm phải không chỉ có những chuyện này, đến là Tô Hồi ở cách bờ đại dương xa xôi bên kia cũng nhận được điện thoại yêu cầu phối hợp điều tra.
Cách khoảng thời gian sáu năm, dưới sự bầu bạn của Ninh Nhất Tiêu, cậu cuối cùng vẫn về lại quê cũ, nhưng cảm giác lại không được tốt lắm.
Quá trình điều tra lấy chứng từ của bên cảnh sát không quá bận rộn, chỉ dùng hết một buổi sáng, Tô Hồi nói hết sự thật Từ Trị cưỡng chế nhốt cậu vào bệnh viện tâm thần để giam cấm và cả chuyện bà ngoại bị cưỡng chế đưa tới nước ngoài để “dưỡng lão” cho bên cảnh sát, hơn nữa còn đưa ra những chứng cứ đã chuẩn bị từ trước.
“Những chuyện này chúng tôi sẽ đề giao cho cơ quan liên quan, cảm ơn sự phối hợp của cuậ, còn có một việc nữa, liên quan đến chuyện tai nạn xe cộ của mẹ cậu năm đó, căn cứ theo khẩu cung của nhân viên liên quan đến việc này thì nguyên nhân của tai nạn xe này rất có thể là ác ý tạo ra.”
Tô Hồi sau khi thoát mình ra khỏi bệnh viện tâm thần thì mất cả hơn nửa năm mới có thể thông qua bên đại sứ quán mà biết được tin mẹ mình đã chết. Cậu luôn khó có thể đối mặt được, nhưng ở trong lòng cậu lại rất hoài nghi đây liệu có phải thật sự là chỉ một sự cố ông trời sắp đặt hay không.
Nhưng khi khả năng như vậy được bên cảnh sát thông báo thì Tô Hồi phát hiện mình vẫn rất khó có thể chấp nhận được sự thật đau lòng như vậy.
“Căn cứ theo một bộ phận chứng từ khẩu cung và một phần ghi âm điện thoại thì có thể phán định bước đầu rằng chiếc xe mà mẹ cậu ngồi lúc đó đã bị người khác ác ý phá hỏng phanh xe, con người trước đó đã có tội án gây tai nạn rồi chạy trốn, chỉ là lúc đó ông ta trốn chạy ở bên ngoài được một khoảng thời gian rất dài, sau này xuất hiện lại đã ra ta với chiếc xe mà mẹ câu gặp tai nạn, căn cứ theo tuyến đường han tung của ông ta cũng đã chứng minh được điều này, nhưng mà cuối cùng thì người này đã bất ngờ rơi vách núi tử vong rồi.”
Bên cảnh sát đưa một tệp văn kiện sang, Tô Hồi cúi đầu nhìn thấy được khuôn mặt của Phùng Chí Quốc ở trong đó.
“Qua phân tích giọng nói và vân tay, hai người trong ghi âm điện thoại lần lượt là Phùng Chí Quốc và Quan Thành, theo nội dung thì cơ bản có thể xác nhận sự thật rằng Quan Thành đã thúc đẩy Phùng Chí Quốc tiến thành hành vi phạm tội.”
Tô Hồi không có chút bất ngờ nào với điều này, thậm chí còn cảm thấy đã tê dại, cậu chỉ tò mò, “Phần ghi âm này do ai cung cấp vậy? Tôi có quyền được biết không?”
Đáp án là phủ định, nhưng cho dù bọn họ không nói thẳng ra nhưng mà Tô Hồi cũng đã đoán ra được.
Phùng Chí Quốc làm người rất ngu xuẩn, không có sự giác ngộ giữ lại phần ghi âm cuộc gọi, nội dung ghi âm này chỉ có thể là do con người tâm cơ sâu năng như Quan Thành để lại, mục đích đại khái là để giữ lại làm mối uy hiếp.
Có thể bới ra được nội dung bí mật cá nhân như vậy thì chỉ có thể là Phùng Trình.
Trong lời của bọn họ nói, Tô Hồi biết được Quan Thành mấy năm nay đã cạo rỗng tài sản của nhà họ Quý, trong đó cũng bao gồm công ty mà ba ruột của cậu dựng lên để lại cho mẹ cậu, những tài sản vi phạm pháp luật này đều bị điều tra.
Nhưng mà những thứ ngoài thân này Tô Hồi chưa từng để ý tới dù chỉ là một ngày, bây giờ cậu cũng thế.
Mà Quan Thành đối với hàng loạt những tội chứng và tất cả những gì mà ông đã làm đều thừa nhận, cũng đã nói ra vị trí cụ thể chôn thi thể của Từ Trị thật sự, đó là một ngọn núi hoang đã sớm bị coi thành bãi tha ma, Từ Trị bị tu hú chiếm chỗ đã nằm cô đơn một mình ở đó suốt mấy chục năm.
“Cảm ơn sự điều tra của mọi người.”
Lúc rời khỏi cục cảnh sát, Tô Hồi nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng ở bên đường hút thuốc lá, hắn mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen rất đơn giản và quần jeans, đầu đội mũ lưỡi trai, giống như học sinh đại học vậy, không quá khác với hắn của sáu năm trước.
Trong lòng của Tô Hồi rất phức tạp, rõ ràng là chân tướng đã được đem ra ngoài ánh sáng rồi, đó là một chuyện đáng để vui mừng, nhưng dù cho những tội chứng này hiện ra ngoài, tất cả đều được phơi bày ra, nhưng mà những thứ đã mất đều không thể quay lại được, mẹ của cậu và sáu năm trống rỗng của cậu với Ninh Nhất Tiêu trước đây đều không thể quay lại được nữa.
Ninh Nhất Tiêu vừa ngẩng đầu lên nhìn đã phát hiện thấy Tô Hồi đã bước ra ngoài đang đứng ở phía sau hắn cách xa vài mét, nên hắn dập thuốc lá đi rồi đi về phía cậu ôm lấy Tô Hồi một cái.
“Có ổn không?” Hắn xoa đầu tóc của Tô Hồi, trong mắt toàn là sự quan tâm và an ủi.
Tô Hồi gật gật đầu, cậu có hơi không muốn nói chuyện.
Ninh Nhất Tiêu thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trông có vẻ trạng thái không được tốt lắm nên rất lo lắng cho cậu, hắn đề nghị, “Anh đã cho người xử lí hết rồi, nếu như em cảm thấy mệt chúng ta có thể về trước.”
Nhưng mà Tô Hồi lại từ chối.
“Em muốn xin vào gặp Quan Thành một lần.”
Ninh Nhất Tiêu hiểu rất rõ cậu, đối với Tô Hồi mà nói thì con người này cứ như một cơn ác mộng không thể nào xua tan đi được.
Từ lúc bọn họ trùng phùng, Tô Hồi vẫn luôn tránh việc nhắc tới cái tên này, hơn nữa không phải là cậu không hiểu tất cả những thứ này do ai tạo nên, ngược lại, chính là do cậu hiểu quá rõ nên cậu đã sớm chán ghét con người này, nhưng mà cậu của sáu năm trước không thể thay đổi được gì cả, cả nhà họ Quý đều bị tu hú chiếm chỗ, cậu thì bị một tờ chứng minh bệnh nhân tâm thần vây nhốt lại, không thể làm bất điều gì cả.
Chỉ nghe thấy cái tên này thôi mà Tô Hồi cũng đã cảm thấy buồn nôn từ mặt sinh lí.
Cho nên cậu nhất định phải gặp mặt ông ta lần cuối cùng.
“Anh đi với em.”
Mắt mặt trời ban trời rất chói chang, mặt trời thiêu đốt treo trên đầu như một lưỡi dao sắc bên cắt đứt bóng đổ của mỗi người đi trên đường, khiến cho mọi thứ đều bị chiếu sáng dưới ánh mặt trời, tội ác, lời nói dối và đời người tham lam, tất cả đều không nơi trốn tránh.
Cách tấm kính, Tô Hồi ngồi trên chiếc ghế nhìn thấy Quan Thành bước ra từ trong căn phòng phía sau. Sáu năm rồi không gặp, ông ta không thay đổi quá nhiều, chỉ già đi mà thôi, tóc mai hai bên đã mọc sợi trắng, khuôn mặt càng thêm đáng ghét, ông ta mặc một đồ đồng phục thống nhất cứ như bị ấn lửa lên một chữ “Tù” trên mặt.
Ngồi xuống ở phía đối diện, Tô Hồi qua khuôn mặt này liền nghĩ tời mẹ của mình, mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang run rẩy.
Cậu lấy mic lên và cũng nhìn thấy Quan Thành làm ra động tác tương tự.
Tô Hồi không có biểu cảm gì cả, Quan Thành lại bật cười.
“Thật sự không ngờ tối cuối cùng là cậu tới gặp tôi.”
Tô Hồi cũng cong khóe miệng lên, giọng nói rất lạnh nhạt, “Tôi thích xem người ác gặp ác báo, bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau không thể nhìn thấy được nữa.”
Quan Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu với đôi mắt đục màu, “Tô Hồi, tôi vẫn luôn muốn nói rằng cậu từ lúc sinh ra cái gì cũng có, chỉ đáng tiếc là đầu óc có vấn đề, cho nên không có cái gì cả cũng xứng đáng.”
“Nếu như đổi lại thành sáu năm trước thì những lời như vậy còn có thể kích được tôi.” Tô Hồi rất bình tĩnh, “Nhưng mà bây giờ thì không nữa rồi. Tôi còn nhớ khuôn mặt cái miệng ân cần của ông lúc lần đầu tới nhà của tôi, bản thân ông có lẽ không còn nhớ nữa rồi.”
“Vậy thì sao nào?” Quan Thành bật cười, không có chút ăn năn nào cả.
“Tối đến
lúc ông đi ngủ có khi nào sẽ nhớ tới người bạn của ông, Từ Trị thật sự không?” Tô Hồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông, giọng nói cậu rất ôn hòa, “Ông ấy là người bạn duy nhất của ông trong trường học, biết ông không còn đường đi mới tới thăm ông, tới tiếp tế ông, mang tới cho ông tin tốt, nhưng mà đổi lại thì lại là sự ghen ghét đố kỵ của ông và ác ý của ông, ông căn bản chưa từng vui mừng vì cho ông ấy khi thi vào được trường học mong ước dù chỉ là một giây, chỉ thấy căm hận vì sao bọn ông rõ ràng là người không khác nhau bao nhiêu, tại sao lại không phải là ông.”
Nghe thấy Tô Hồi rạch ròi như vậy, biểu cảm trên mặt của Quan Thành xảy ra một ít sự thay đổi trên khuôn mặt, ông cắn chặt răng, cơ bắp cũng vì thế mà căng chặt.
Ông ta cười hừ một tiếng, “Nó khoe mẽ con đường tương lai của mình trước mặt tôi, cho tôi sự bố thí mà tôi không cần tới, nó tưởng rằng tối nay là nó có thể bay xa được rồi, sao có thể đơn giản vậy được. Ngược lại, tôi chỉ tiện tay đã có thể khiến có nó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, cho dù tôi lúc đó chẳng có gì trong tay cả.”
“Cậu cũng là một tên phế vật, tôi chỉ búng ngón tay một cái đã có thể nhốt được cậu lại. Cho nên tới tận bây giờ, mỗi một chuyện mà tôi làm tôi đều không hối hận, từ một người dưới đáy xã hội không còn đường nào để đi cho tới vị trí như bây giờ đây, cuộc đời của tôi sớm đã viên mãn rồi. Nói thật lòng, điều tôi hối tiếc duy nhất chỉ có hai việc, Phùng Chí Quốc không thể dùng được, đến giết người cũng không biết làm, tông được lần thứ nhất không dám làm lần thứ hai, lúc đó nếu như ông ta có thế một hơi tông chết được thằng con trai của Tần Nguyệt thì cũng không có nhiều chuyện phiền phức sau này như vậy.”
Nói xong, Quan Thành nhếch mép một cái, hoàn toàn để lộ mặt cực ác ra, “Còn nữa chính là cậu. Đúng thế, tôi thừa nhận là tôi đã khinh địch rồi, tôi còn tưởng rằng một tên tiểu thiếu gia sinh ra đã được nuông chiều, hơn nữa còn có bệnh tâm thần như cậu, vứt ra khỏi nhà kính chưa mấy ngày không đến lượt tôi ra tay cậu đã không thể sống nổi nữa rồi. Nói cho cùng thì lúc cậu ở trong nhà họ Quý cũng chưa từng sống đàng hoàng được mấy ngày, cứ hở tí là đòi đi chết, sao mà lúc bị vứt đi ngược lại còn biết tiếc mạng đấy. Cậu dựa vào đâu mà sống thế? Dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm à? Hay là bán thân vậy nhỉ.”
Tô Hồi không có chút cảm giác nào với sự sỉ nhục của ông ta, thậm chí còn phát hiện thấy tố chất tâm lí của con người không việc ác nào không làm cũng chỉ tới thế mà thôi, ông ta càng sỉ nhục cậu lại càng chứng tỏ cho sự chột dạ của ông ta.
Nếu không thì không cần thiết phải làm như thế, thậm chí là không cần phải nói chuyện với cậu làm gì.
“Ông thật sự cho rằng cả bàn cờ của ông thua hết đều là bởi vì bọn tôi à?”
Tô Hồi cười một cái, “Xem ra những năm nay ông càng bò lên trên ngược lại càng ngày càng mù, càng ngày càng tham lam, tưởng rằng mình có thể giơ tay che trời, nhưng thật ra cho dù ông có trèo cao tới đâu thì cũng đều chỉ là một tên hề, người coi ngắm dáng vẻ xấu xí của ông lại càng nhiều, người ông đắc tội cũng càng nhiều, người muốn trừ khử ông đi không chỉ có mỗi bọn tôi.
“Quan Thành, cái mạng này của ông là mượn được, là khoản nợ của ông với mẹ của Ninh Nhất Tiêu mà Từ Trị thật sự kia.”
Vẻ mặt Tô Hồi rất bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng vào Quan Thành thậm chí còn mang theo nụ cười, “Tất cả những vinh hoa phú quý kia, có vẻ như ông đã có được nó, nhưng tới cuối cùng vẫn phải trả lại thôi. Ông tốn công tốn sức cuối cùng vẫn từ hai bàn tay trắng cho tới hai bàn tay trắng. Đương nhiên là cái mạng quèn như ông đây, thật sự không đủ để trả nợ, tôi cũng biết ông không quan tâm bất cứ thứ gì, cũng sẽ không thật lòng ăn năn. Nhưng mà thật ra cũng không sao cả, tôi nghe nói, cho dù là tên tội phạm tử hình cùng hung cực ác tới mức nào thì trong lúc đối mặt với cái chết đều phải sợ, đây là nhược điểm của con người.”
“Cố hưởng thụ giây phút đó đi.”
Tô Hồi cười một cái rồi chỉ lên trên trời, “Tất cả những người mà ông từng tổn thương đều đang nhìn ông cả đấy.”
Nói xong câu này thì cậu thả micro xuống. Lúc đứng dậy rời đi, Tô Hồi cuối cùng cũng chiến thắng được nỗi sợ hãi ở sâu trong lòng mình.
Cậu thật ra không có sợ “Từ Trị” đến vậy, cũng không sợ phải đối mặt với sự thật, so với những thứ này thì điều khiến cho cậu không thể nào chấp nhận được là những thứ đã mất đi không thể quay lại được nữa.
Nhưng mà vào giây phút này, Tô Hồi giác ngộ được lời mà Ninh Nhất Tiêu từng nói.
Không quay trở lại được mới là đời người.
Tô Hồi ở lại trong nước suốt một tuần, xử lí xong rất nhiều thủ tục rồi giải trừ quan hệ giám hộ với Từ Trị, và cũng giải quyết được chuyện không thể về nước trước đây.
Cậu không định ở lại đây quá lâu, bởi vì còn phải bận rộn vì việc tổ chức triển lãm cá nhân nữa. Cho dù có thật sự ở lại thì Tô Hồi cũng không cách nào tận mắt nhìn Quan Thành chết được, cậu không muốn lãng phí thời gian trên người con tù này.
Ngày cuồi cùng, cậu dẫn theo Ninh Nhất Tiêu tới trước lăng mộ của mẹ Quý Á Nam tế bái.
“Mẹ ơi, con trước đây vẫn luôn nghĩ, nếu như lúc đầu con liều mạng tách mẹ và ông ta ra thì có khi nào sự việc sẽ khác đi được không.”
Giọng của Tô Hồi có hơi nghẹn ngào, “Nhưng mà con biết, mọi người ai cũng sẽ không nghe lời con nói, hình như cũng chẳng có gì nếu như đáng để nói cả, đây là lẽ chính là số mạng mà người lớn như mọi người thích nói nhỉ, cho nên con cũng không oán giận nữa.”
“Không nói cái này nữa.” Cậu kéo tay Ninh Nhất Tiêu lại nói với mẹ, “Con dẫn anh ấy tới thăm mẹ rồi đây, tuy là trong đó đã phải xoay vòng vòng nhưng mà bọn con cuối cùng vẫn ở bên nhau.”
Tô Hồi quay đầu lại cười nói với Ninh Nhất Tiêu, “Lúc đó thật ra là mẹ em cố ý thả em đi gặp anh đấy, em biết bà cô ý tìm một khoảng trống thả cho em đi, nếu không thì em ngày hôm đó cũng không thể quay về nhà chúng ta được.”
Ninh Nhất Tiêu chỉ nghe thôi chứ không nói gì cả.
Đối mặt với một gia đình vừa kì quái vừa tràn đầy áp lực như vậy, người duy nhất mà Ninh Nhất Tiêu có thể đồng cảm chỉ có Tô Hồi, mọt Tô Hồi bị đè ép đến mức không thở nổi.
Thân làm một người ngoài, hắn rất khó có thể hiểu được mẹ của Tô Hồi, giống như hắn tới bây giờ vẫn không thể hiểu được tình yêu cố chấp của mẹ hắn, cho dù hắn hiểu rõ bọn họ thật ra đều không có sai, đều là do áp lực của thế giới bên ngoài tạo nên kết cục thảm liệt của cuộc đời bọn họ.
Tô Hồi lải nhải nói rất nhiều tình hình gần đây, không đầu không đuôi và cũng không nghĩ ra được lời kết thúc nào cả, chỉ đành nói, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ chữa bệnh đàng hoàng và sẽ sống thật tốt. Con bây giờ sống rất tốt, rất tự do.”
Lái xe rời khỏi khu lăng mộ, trên đường tới sân bay Tô Hồi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đối phương tự xưng là luật sư ủy thác của Quý Á Nam, hẹn Tô Hồi gặp mặt, bọn họ chỉ đành thay đổi lộ trình tới chỗ hẹn.
Nơi mà đối phương hẹn gặp mặt có tính bảo mật rất tốt, sau khi gặp mặt, Tô Hồi vui vẻ mà chào hỏi ông, “Chào ông, cho hỏi tên ông là.”
“Tôi họ Trần, là luật sư ủy thác của mẹ cậu.”
Luật sư Trần có vẻ tác phong rất nhanh nhẹn, ông trực tiếp lấy văn kiện ra đưa cho Tô Hồi, “Đây là di chúc mà cô Quý Á Nam, mẹ của cậu đã kí tên lúc còn sống. Cậu có thể xem lại xem, nội dung đại khái là bà đã để lại quỹ tín thác và bất động sản ở một vài nơi trong nước cho cậu. Bởi vì vấn đề sức khỏe của cậu khá là đặc biệt, cho nên điều kiện di chúc mà bà lập ra đã đặc biệt yêu cầu ở chỗ người giám hộ, nhắc nhở rõ ràng tới khi người giám hộ của cậu chỉ còn lại bà ngoại của cậu hoặc là không còn người giám hộ thì di chúc mới có hiệu lực, bây giờ cậu đã đủ được điều kiện này.”
Tô Hồi đọc một lượt tập văn kiện rồi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái.
Ninh Nhất Tiêu thì hỏi, “Phần di chúc này kí từ lúc nào vậy?”
“Năm năm trước, nói cụ thể hơn là vào ba tháng trước khi cô Quý qua đời.”
Luật sự trần đẩy gọng kính trên sống mũi, “Thật ra, lúc đó cô Quý đã muốn đón cậu từ nước ngoài về, ý nguyện này vô cùng mãnh liệt, bởi thế nên cô và chồng của cô lúc đó đã xảy ra tranh cãi nhiều lần, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân nên cô cuối cùng vẫn không thể hoàn thành được. Nhưng bởi vì mấy cuộc tranh cãi đó mà cô cũng đã muốn thêm một lớp bảo hiểm nữa cho tương lai của cậu, bởi vậy nên cô đã phân chia lại tài sản của mình.”
Ninh Nhất Tiêu nhíu mày một cái.
Phân chia tài sản có lẽ mới là bùa giục mạng thật sự của Quý Á Nam.
Tầm nhìn của Tô Hồi có hơi mơ hồ, cậu cúi đầu xuống nhìn tất cả những gì mà mẹ đã liều mình giữ lại cho cậu mà không nói một câu nào cả.
Cho đến lúc này cậu mới hiểu được hóa ra mình không phải là đứa trẻ không ai cần lấy, cũng sẽ có người vì cậu mà cố gắng tranh thủ. Cho dù tất cả đều không còn kịp nữa, mẹ tới cuối cùng vẫn nghĩ tới tương lai của cậu, tốn công tốn sức suy tính cho cậu. Cậu gần như có thể tượng tượng ra được lúc mẹ lập ra phần di chúc này đã phải sầu não suy nghĩ suốt bao lâu, tính toán suy nghĩ sửa lại điều kiện này mất bao lâu, nhưng thứ này đều là tình yêu và sự bảo vệ mà bà chưa từng nói ra khỏi miệng.
“Cảm ơn ông, luật sư Trần.”
“Không cần khách sao, đều là những gì tôi nên làm.”
Trong chuyến bay dài dẵng này, Tô Hồi nằm mơ một giấc rất dài, rất gần với thực tế, trong mơ ba của cậu chưa từng rời khỏi cõi đời, ông và mẹ cậu vẫn đang yêu nhau mà tiếp tục cuộc sống và cũng nhận được sự công nhân của ông ngoại, mà trong giấc mơ này, cậu cũng không có mắc bệnh mà chỉ là một đứa trẻ bình thường mà hôi, không cần phải suốt năm đi tới đi lui tới khoa tâm thần, những chi tiết vụn vặt lông gà vỏ tỏi ấy trong cuộc sống giống như những gì thật sự xảy ra trong hiện thực vậy, vừa vặt vãnh cũng vừa bình phàm.
Mà cậu cũng gặp được Ninh Nhất Tiêu trong một ngày bình phàm nhất, không phải lúc dừng lại trong quán cà phê trước cậu lên ý định tự sát, cũng không phải là phòng chiếu phim lúc cậu tới muộn mà chỉ là ở trong thư viện của trường học, bọn họ ngồi vào phía đối diện nhau rồi dừng lại ánh mắt trong một lúc.
Cho đến lúc mở mắt ra thì đã đáp đất tại New York rồi, Tô Hồi cũng vẫn không thể phân biệt rõ được cảnh trong mơ và hiện thực, biên giới của tất cả đều bị khát vọng ở sâu trong lòng cậu làm phai mờ đi.
Ánh đèn mơ hồ ở sân bay chiếu rọi lên hình bóng của mỗi con người ở lối vào sảnh sân bay, cậu dường như nhìn thấy được mẹ của cậu, cũng nhìn thấy ông ngoại mà cậu vẫn luôn ghét, nhưng mà tiếp theo đó, bọn họ lại trở thành bóng hình của một người xa lạ biến mất ở trong biển người.
Chỉ có cái tay được Ninh Nhất Tiêu nắm lấy là chân thực.
“Chúng ta về nhà đi.”
Điều khiến cho cậu bất ngờ là đi tới lối ra rồi lại nghe thấy có người gọi tên của cậu, tiếng gọi vọng tới, đó là Cảnh Minh vẫn ăn mặc rất là lóa mắt như trước đây, không chỉ có anh ta mà còn có Bella và Chloe nữa, bọn họ khó khi nào mà tụ tập đủ được, mới sáng sớm đã tới sân bay.
Trong mắt của Tô Hồi toàn là sự kinh ngạc, “Mọi người…”
“Bọn tôi đến đón hai người đó!” Bella cười một cái vô cùng nhiệt tình, bắt lấy cánh tay của Tô Hồi lắc lắc, “Sao rồi? Có phải là bất ngờ lắm không?”
“Hai người khoảng thời gian này chắc là mệt lắm rồi, cũng đủ làm mệt người lắm.” Cảnh Minh khoác vai Ninh Nhất Tiêu lại, “Đi, anh em đây dẫn hai người đi chơi tiêu khiển, tìm thú vui chơi.”
Chloe tỏ vẻ nghi ngờ, “Cậu chắc là bọn họ còn có sức để tiêu khiển không đấy?”
“Vậy không thì chúng ta tìm chỗ nào đi tắm nước nóng đi? Được không, vậy cũng đủ thư giãn rồi đó.”
“Cậu đừng có ra mấy chú ý đó nữa đi, sao không bảo đi trượt tuyết luôn cho rồi?”
“Mới tháng mấy mà đòi đi trượt tuyết, đến mùa đông rồi chúng ta lập team đi sau!”
Nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt của bọn họ, Tô Hồi đột nhiên cảm thấy cơ thể đơ cứng của mình suốt mấy ngày này được thêm vào một chút sức sống, cuối cùng cũng không có lạnh lẽo tới vậy. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, còn Ninh Nhất Tiêu thì đúng lúc nhìn về phía cậu, hai người nhìn nhau cười một cái.
“Mấy người ồn ào quá đi.” Ninh Nhất Tiêu cố ý nói.
Cảnh Minh chậc một tiếng, “Nè cậu nói chuyện cái kiểu gì đó hả, bọn tôi chu đáo tới vậy mà!”
Tô Hồi cũng bật cười, nhưng mà rất nhanh cậu đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của ntn, vậy nên kéo kéo tay hắn, “Điện thoại của anh kêu kìa.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, nhìn có vẻ là số lạ nhưng mà vẫn bắt máy, “Xin chào.”
“Tôi là Phùng Trình.”
Nghe thấy giọng của Phùng Trình thì Ninh Nhất Tiêu thở phào một hơi, “Sao vậy? Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ nữa sao?”
“Tôi… còn một yêu cầu rất nhỏ nữa.”
“Cậu nói đi.”
Ai mà biết Phùng Trình lại bắt đầu lắp bắp, “Tôi, tôi muốn gặp Tô Hồi một lần… được không?”