Vào năm Chiêu Nguyên thứ tám, mùa xuân đến rất sớm ở Kim Lăng, cây hoa hạnh ở đầu ngõ Hồ Nhi vừa đơm nụ, chim én đã về làm tổ dưới mái hiên.
Tháng hai có một trận mưa hoa đào, đêm qua nước sông dâng lên một tấc, vừa kịp đêm hoa triều, trên mặt nước lấp lánh, đèn sông lần lượt trôi, nhìn từ xa giống như có ai rắc vàng vụn xuống sông Tần Hoài.
Vân Hy nằm trên mép cửa sổ, rầu rĩ nhìn chằm chằm đèn trên sông và những con thuyền tinh xảo, vừa nghe hai nha sai phía sau nói chuyện phiếm.
“Nè, nhìn thấy rõ không? Tam công tử ở trên thuyền có mái hiên sơn son thếp vàng.”
“Tháng trước, Tam công tử xuýt bị đánh gãy chân vì tiêu tiền như rác cho Thiên Thiên cô nương, vết thương chưa lành đã ra ngoài tung hoành? Lần này nhìn trúng người nào?”
“Ai biết được? Nếu không tại sao Trương đại nhân bảo chúng ta nhìn chằm chằm ở đây suốt đêm, tốt hơn nên cảnh giác chút, mắc công vị tổ tông này lại gây chuyện.”
Tam công tử họ Trình tên Sưởng, tên tự là Minh Anh, là con trai út của Tông Thân Vương đương triều.
Kim Lăng thành có hàng trăm con cháu quý tộc, có người chữ nghĩa đầy mình, có người hiền lành nho nhã, đáng tiếc vị Tam công tử này, về tài năng, không học vấn và không nghề nghiệp, về nhân phẩm, có thể tóm gọn trong một câu, lưu manh và khốn nạn.
Người cha Tông Thân Vương của hắn đã làm nhiều việc ác, nhưng nhắc tới tiểu nhi tử này chỉ có thể giận dữ mắng là “Đồ ngỗ nghịch”.
Con người Trình Minh Anh, thứ nhất là tham tiền, thứ hai là háo sắc, tóm lại không làm chuyện gì đàng hoàng, sở thích lớn nhất trong đời là ăn chơi đàng điếm.
Nếu Tông Thân Vương không ép hắn quỳ gối ở từ đường Thiên gia để thề độc phải giữ mình trong sạch, e rằng hắn đã sớm nối gót huynh trưởng mắc bệnh hoa liễu mà chết.
Nhưng nói đến điểm mạnh, cũng không phải không có, có thể dùng một chữ, đó là mặt.
Một gương mặt quá đẹp, quá anh tuấn, lấp lánh như sao, sáng sủa như trăng.
Mỗi khi có người ở Kim Lăng thành nhắc tới Tam công tử, cuối cùng đều phải cảm thán: “Thật đáng tiếc cho gương mặt này.”
Tiếng cười nói thất thường phát ra từ những bóng hoa trôi nổi, kèm theo tiếng hét giật mình, chắc là vị công tử kia bịt mắt đi bắt hoa cô nương.
Âm thanh và màu sắc lả lướt, chỉ nghe đã thấy hoang đường đến tột độ.
Hai gã nha sai lắng nghe một hồi, đồng thời thở dài, rồi nói tiếp.
“Một thời gian trước, nhị thiếu gia của Bùi phủ đã đánh bại quân giặc ở Tái Bắc, được phong làm đại tướng quân.
Thánh Thượng hạ chỉ, nói rằng muốn đích thân chủ trì đại hôn của hắn, đây là vinh quang biết bao nhiêu? Nhưng tin tức vừa truyền tới Kim Lăng, chưa kịp ăn mừng, sự nổi bật đã bị lu mờ bởi vụ Tam công tử đi lên xà ngang trong bữa tiệc đêm.
Đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, đường phố ngõ hẻm chỉ xôn xao chuyện dung tục, làm lơ chuyện chính đáng và có đạo lý.”
“Hiểu biết của ngươi quá nông cạn, Bùi nhị tốt đến đâu thì cũng đã bị đính hôn từ trong bụng mẹ, chính thê chưa cưới ở đó, hắn có giỏi thì cũng là hôn phu của người khác.
Vả lại không thể nhắc tới chuyện hôn nhân này của hắn, sẽ khiến biết bao nữ tử ở Kim Lăng thành đau lòng? Hơn nữa, chính thê mà hắn sắp cưới là ——”
“Suỵt ——”
Chưa kịp dứt lời, Vân Hy đang nằm trên mép cửa sổ đột nhiên cử động, hai gã nha sai lập tức dừng miệng —— bọn họ cho rằng nàng đã ngủ, bởi vậy không lựa lời, bây giờ chỉ trao nhau ánh mắt hiểu ngầm: “Chính thê” của Bùi nhị thiếu ở đây, không nên nói nữa.
Vì thế nửa lời sau tới miệng lại biến thành một tiếng thở dài, ý là, tội nghiệp.
Vân Hy có nghe thấy cũng làm như không nghe, dù sao trong toàn bộ Kim Lăng thành, ai gặp nàng cũng thốt lên, thật tội nghiệp.
Vân Hy là con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu.
Năm đó Trung Dũng Hầu phủ vô cùng hiển hách.
Từ ông cố của Vân Hy, cho tới phụ thân và huynh trưởng của Vân Hy đều lập công lớn trong chiến trận, có thể nói là trung thành hết mực.
Tuy nhiên, từ lúc các bậc cha chú của Vân Hy lần lượt bị chết trong trận chiến, hầu phủ ngày càng lụn bại.
Ba năm trước, huynh trưởng Vân Lạc của Vân Hy tháp tùng đại tướng quân Chiêu Viễn đi đánh giặc ở Tái Bắc.
Không ngờ đại tướng quân quay lưng làm phản, thất bại thảm hại trên thảo nguyên Tháp Cách, nếu không nhờ nhị thiếu gia Bùi Lan của Bùi phủ mang quân tới tiếp viện, e là thành trì gần đó sẽ mất hết.
Càng đáng tiếc hơn là, sau đó Vân Lạc cũng đã chết trong trận chiến này, tướng quân tác chiến cuối cùng của Trung Dũng Hầu phủ cũng không còn nữa.
Chỉ còn một người con gái duy nhất, Vân Hy.
Sau khi Vân Lạc qua đời, Vân Hy đến Tái Bắc một mình để nhặt xác huynh trưởng.
Nàng dắt ngựa, đứng ở doanh trại đầy cát vàng, nhìn thiếu soái quân tiếp viện, Bùi nhị thiếu gia nổi tiếng lẫy lừng đi tới, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi lâu mới nở nụ cười: “Vân Hy?” Sau đó lấy một chiếc khăn vải từ trong tay áo, đưa qua, “Lau đi.”
Vân Hy soi vào dòng suối nhỏ bên cạnh mới nhận ra mình đã đi suốt đêm, không để ý trên má dính một mảng bụi bẩn.
Bọn họ đính hôn từ trong bụng mẹ, tương lai sẽ là phu thê tới lúc bạc đầu, không ngờ lần đầu gặp nhau sau khi lớn lên, hắn như châu như ngọc, còn nàng lại chật vật như thế.
“Thi thể của huynh trưởng nàng, ta đã sai người rửa sạch và nhập liệm, nàng không cần mở quan tài ra xem, chỉ đau lòng nhiều hơn mà thôi.” Bùi Lan nhẹ nhàng nói: “Sáng sớm mai, ta sẽ phái người hộ tống nàng về kinh.”
Vân Hy hành lễ của tướng sĩ: “Đa tạ thiếu tướng quân, nhưng Vân Hy tới đây cũng không định về kinh ngay lập tức.
Khi còn nhỏ, Vân Hy đã theo phụ thân và huynh trưởng học quân pháp, cũng từng ra chiến trường.
Trung