Vân Hy thấy Tào giáo úy đã rút kiếm trên cổ A Cửu, vội vàng tiến lên cởi trói cho nàng.
Trình Diệp chắp tay hỏi Trình Sưởng: “Điện hạ đã khỏe, cần về kinh ngay lập tức hay không?”
Trình Sưởng không đáp, ngược lại hỏi: “Tiểu quận vương hiện có bao nhiêu người ở Dương Châu?”
“Không nhiều lắm, chỉ có 56 cấm vệ của Dực Vệ ty.”
Trình Sưởng gật đầu, lại hỏi Lưu phủ doãn: “Phủ nha của Dương Châu có bao nhiêu quan sai?”
Lưu phủ doãn nói: “Bẩm điện hạ, phủ nha của hạ quan có hơn 300 quan sai.”
Ông ngẫm nghĩ, sốt sắng hỏi, “Điện hạ muốn dụng binh?” Vội vàng hiến kế, “Gần Dương Châu phủ có doanh trại, nơi đó còn có mấy ngàn binh vệ.”
Trình Sưởng trầm ngâm.
Sài Bình tới Dương Châu, tổng cộng mang theo 200 binh vệ của tuần tra ty, hiện nay Trình Diệp có hơn 50 người, Lưu phủ doãn có hơn 300, vậy là đủ.
Hắn nhìn qua Sài Bình, chậm rãi nói: “Bổn vương có một việc muốn làm phiền tiểu quận vương và Lưu phủ doãn.”
“Điện hạ cứ ra lệnh.”
“Vào ngày 16 tháng 2 năm ngoái, bổn vương đến Hoàng Thành Ty, bị kẻ xấu đuổi giết đến phòng chứa củi ở cuối lối đi giữa nội nha và ngoại nha, phóng hỏa bức tử! Kẻ xấu này chính là ngự sử trung thừa Sài Bình hiện nay.
Bổn vương lệnh cho các ngươi, lập tức tróc nã người này mang ra công lý!”
Lời này vừa dứt, mọi người đều sốc.
Phóng hỏa bức tử vương thế tử, đây là chuyện long trời lở đất cỡ nào?
Lưu phủ doãn hoảng sợ, lập tức lui ra sau để tránh, yên tĩnh giống như con chim nhỏ.
Trình Diệp do dự một chút rồi hỏi: “Lời này của điện hạ là thật?”
Không đợi Trình Sưởng đáp, hắn cân nhắc lại, ngay sau đó liếc nhìn phía sau.
Hai cấm vệ của Dực Vệ ty phía sau hiểu ý, bước lên trước, chắp tay với Sài Bình: “Sài đại nhân, xin lỗi.”
Nhưng hai người chưa kịp ra tay, Tào giáo úy đã ngăn trước mặt Sài Bình và hỏi: “Thế tử điện hạ nhớ nhầm phải không? Năm ngoái Hoàng Thành Ty hoả hoạn, điện hạ bị nhốt trong phòng chứa củi, Sài đại nhân đã dẫn người đến cứu ngài.
Lúc ấy không ít thủ hạ của Sài đại nhân đã chết, Sài đại nhân còn bị thương trên cánh tay, tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Vậy à?” Trình Sưởng lạnh giọng hỏi.
“Nếu điện hạ không tin, có thể nhìn vết thương trên cánh tay Sài đại nhân.”
Nói xong, xin Sài Bình xắn tay áo để chứng minh.
Sài Bình lắc đầu, vừa xắn tay áo, vừa thở dài: “Điện hạ không nhớ rõ cũng không sao, hạ quan đi cứu điện hạ, mục đích chính là để bảo vệ tính mạng của điện hạ.
Hiện giờ chỉ cần điện hạ bình an vô sự, coi như sự hy sinh của hạ quan lúc trước không uổng phí, người ngay thẳng không cần giải thích.”
Một mảng lớn da thịt bị cháy trên cánh tay, có chỗ đã lành, có chỗ còn sưng đỏ rớm máu, nhìn thấy kinh hãi.
Nhưng Trình Sưởng nhìn vết thương này lại không hề dao động, lạnh lùng nói: “Vết thương của ngươi, chẳng lẽ không phải do nhốt ta trong phòng chứa củi, sợ có người thấy khóa đồng, nghi ngờ ngươi đã hại ta, lúc lấy khóa ra đã bị lửa đốt hay sao?”
Hắn vừa nói, vừa đến gần một bước, ghé sát vào tai Sài Bình, cười nhẹ, lại nói: “Sao nào? Hóa ra những người đi theo Sài đại nhân hôm đó đã chết hết rồi ư? Xem ra ngọn lửa đó đã thừa nhận di chúc của ta, báo thù cho ta?”
Giọng hắn trầm thấp, rơi vào tai Sài Bình, khiến lòng y phát lạnh.
Y không khỏi lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn Trình Sưởng.
Cái gì kêu…… di chúc?
Hắn…… đã chết rồi hay sao?
Vậy giờ phút này, hắn đến từ đâu?
Sài Bình hoàn toàn sợ hãi, nhất thời nhớ tới lúc vừa thấy hắn, hắn mặc một bộ y phục màu trắng như vô thường đến từ âm phủ.
Trình Sưởng không thèm để ý tới Sài Bình nữa, nhìn các cấm vệ đang do dự xung quanh mình, sắc mặt bỗng trầm xuống: “Bổn vương là vương thế tử của Tông Thân Vương phủ, là huyết thống của Nhân Tông hoàng đế! Ngự sử trung thừa thì sao? Khâm sai tứ phẩm thì thế nào? Ai dám ra tay với bổn vương sẽ cùng tội mưu phản!”
“Còn không bắt người?!”
“Vâng!” Cấm vệ của Dực Vệ ty không dám do dự nữa, tiến lên bắt chéo hai tay Sài Bình sau lưng, trói lại.
Đã quá trưa, Trình Sưởng cân nhắc cẩn thận, chỉ nhìn Sài Bình cáo mượn oai hùm là có thể biết thế lực hiện giờ của Lăng Vương trong triều.
Trong thành Dương Châu chưa chắc không có tai mắt của Lăng Vương, nếu hắn về kinh, lỡ như gặp phải Lăng Vương mai phục, cho dù có Dực Vệ ty của Trình Diệp bảo vệ cũng chưa chắc địch nổi.
Bởi vậy, chỉ còn cách để cho mọi người ở Kim Lăng biết hắn ở Dương Châu, để Vệ Giới hoặc là Tuyên Trĩ dẫn cấm vệ tới đón, hắn mới có thể bình an trở lại Kim Lăng.
Nghĩ đến đây, Trình Sưởng nói với Trình Diệp: “Làm phiền tiểu quận vương phái người thúc ngựa đi Tuy Cung để đưa tin, nói rằng chúng ta đang ở Dương Châu, xin họ ngày mai phái người tới đón ta.”
Trình Diệp nói: “Vâng.”
Trình Sưởng lại nói với Lưu phủ doãn: “Cha con Phùng thị bán cửa hàng tơ lụa dưới chân núi đã chăm sóc ta cả năm nay, là ân nhân của ta, mong Lưu đại nhân đưa hai người bọn họ về Phùng trạch trước, dặn họ sáng ngày mai tới gặp ta.
Nhớ rõ phái binh bảo vệ dọc đường.”
“Vâng, vâng.” Lưu phủ doãn liên tục đáp, “Chuyện này đương nhiên rồi.”
A Cửu bị thương nặng, Trình Sưởng dặn dò xong, không trì hoãn thêm, đi cùng với nhóm của Vân Hy về phủ nha Dương Châu.
Dù sao Sài Bình cũng là ngự sử trung thừa, sau khi trở lại nha môn, Lưu phủ doãn không dám giam y vào nhà lao, chỉ dành ra một viện riêng, lệnh cho quan sai trông coi nghiêm ngặt.
Trình Sưởng biết việc này, không để ý nhiều.
Vẫn còn nhiều thời gian, hắn có rất nhiều biện pháp để khiến Sài Bình nợ máu phải trả bằng máu.
Với kinh nghiệm lần trước ở Đông Hải, Lưu phủ doãn biết Tam công tử không thích mình lắm nên cẩn thận hầu hạ một lúc, rồi kiếm cớ chuồn đi để không bị ghét.
Trình Sưởng mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi nửa khắc, thấy mặt trời đã lặn về phía tây nên đến viện của Vân Hy tìm nàng.
Tới cửa viện, thị vệ canh giữ viện lại nói: “Bẩm điện hạ, tướng quân vẫn chưa trở về, đang ở thiên viện với y bà để chăm sóc Tần hộ vệ.”
Trình Sưởng “Ừm”, đi theo con đường mà thị vệ chỉ, bước qua thiên viện.
Hoàng hôn vừa đến, ánh chiều tà rất nhẹ, các vết đao trên người A Cửu không sâu nhưng mất quá nhiều máu, hiện tại đã lau xong, bôi thuốc xong, nàng đã hết sức, gắng chút tinh thần cuối cùng chờ y bà nấu thuốc.
Vân Hy cầm quần áo mà A Cửu đã thay và đi ra sân giặt.
Thật ra nàng không biết làm việc nặng, năm đó tuy Trung Dũng Hầu phủ khó khăn, nhưng trong phủ luôn có người giặt áo cho nàng.
Thế nên Trình Sưởng vừa đến đã thấy nàng phơi đồ trong sân.
Trình Sưởng vốn định đi thẳng tới chào Vân Hy, nhưng ánh mắt lướt qua một chỗ sau lưng nàng, chợt dừng chân.
Dưới vai áo bên phải, có một đường rạch dài năm sáu tấc, lộ ra một mảng da