Sau buổi lên triều hôm nay, tiểu lại của Hình Bộ tới báo, đã có manh mối về kẻ trộm ăn cắp bản đồ phòng thủ.
Điền Trạch nghe vậy, vội vàng chạy ra khỏi cung, mới đến bên ngoài nha ty của lục bộ thì nghe một người kêu phía sau: “Điền huynh dừng bước, Điền huynh dừng bước!”
Điền Trạch quay đầu lại, nhìn thấy tiểu công tử của thái phó phủ, họ Chử tên Đào, mắt to mắt nhỏ, hiện đang làm việc ở đúc ấn cục của Lễ Bộ.
Điền Trạch chắp tay vái chào: “Không biết Chử đại nhân có chuyện gì dặn bảo?”
“Không dám dặn bảo.” Chử Đào nói, giơ tay ra hiệu “Mời”, đi cùng hắn tới cửa cung, “Tại hạ nghe nói lúc trước nhà kho của Binh Bộ bị trộm, Điền huynh phụ trách vụ án này ở Hình Bộ phải không?”
Điền Trạch nói: “Cũng không hẳn vậy, tại hạ chỉ phụ trách thẩm vấn điều tra vụ án, đánh giá như thế nào, vẫn phải bẩm lên Thượng Thư đại nhân.”
“Năm ngoái Điền huynh đậu Bảng Nhãn, tại hạ cảm thấy Điền huynh có tương lai vô hạn, quả nhiên chưa tới một năm, Điền huynh đã đảm nhận một việc lớn.” Chử Đào tán thưởng, dừng một chút, thử thăm dò, “Tại hạ nghe nói, phủ của Điền huynh và Trung Dũng Hầu phủ vô cùng thân thiết?”
“Vâng.” Điền Trạch gật đầu, “Mấy năm nay gia huynh luôn làm việc dưới quyền của Minh Uy tướng quân, hai phủ thường xuyên lui tới.”
“Hóa ra là thế.” Chử Đào tỏ vẻ hiểu ra, sau đó cúi người vái chào Điền Trạch: “Tại hạ có một chuyện, xin Điền huynh giúp đỡ.”
Điền Trạch vội vàng khom lưng: “Xin Chử đại nhân cứ nói.”
“Tại hạ có một cây trâm bằng ngọc, muốn tặng cho đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ.” Chử Đào nói, lấy một chiếc hộp gấm phẳng dài trong tay áo ra, “Không biết chút nữa Điền huynh có thể ở cùng với tại hạ để tặng hay không?”
Điền Trạch nhìn hộp gấm Chử Đào đang cầm, sửng sốt một chút, chợt nhớ Điền Tứ đã từng nói, vị tiểu công tử của thái phó phủ này hình như lúc trước đã đến Trung Dũng Hầu phủ để cầu hôn, sau đó hôn nhân không thành, Vân Hy nhờ Phương Phù Lan từ chối.
Hắn khó xử: “Đây…… dù sao cũng là việc riêng của Chử đại nhân, tại hạ không thể nhúng tay, hay là Chử đại nhân tự mình tặng?”
“Không được.” Chử Đào nói, “Chắc Điền huynh không biết, Vân đại tiểu thư……”
“Vọng An!”
Chử Đào còn chưa dứt lời đã bị một người mặc công phục màu xanh nhạt chờ ở cửa cung cắt ngang.
Người này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh, họ Lương tên Chính Thanh, khí chất nhã nhặn, là tiến sĩ cùng bảng với Điền Trạch, nhậm chức biên tu ở hàn lâm.
Hắn cũng đợi đã lâu, nhìn thấy Điền Trạch, thở phào nhẹ nhõm, “Vọng An, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Chính Thanh cứ nói đi.”
Lương Chính Thanh có chút khó xử, trước mặt người khác, không dễ đề cập chuyện này, nhưng nghĩ lại, hắn hành động chính trực, đứng ngồi ngay thẳng, tâm ý cũng vậy, không có gì phải giấu giếm, vì thế nói: “Là thế này, ngươi cũng biết nhà ta hiện đang bàn bạc chuyện hôn nhân cho ta và đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, ta…… thật sự thích nàng.
Trước đây có được một quyển kì phổ, muốn đích thân đưa cho nàng.
Nào biết sau khi trở về từ Dương Châu, nàng đến doanh trại Tây Sơn.
Ta vừa nghe người ta nói rằng hôm nay nàng sẽ trở về nên chờ ở cửa cung từ sáng sớm, ngươi có thể…… cùng ta tặng kì phổ cho nàng hay không.”
Điền Trạch liếc kì phổ mà Lương Chính Thanh đang cầm, là bản sao duy nhất của Mân Sơn cư sĩ.
Lương Chính Thanh vô cùng yêu cờ, chịu tặng kì phổ này cho Vân Hy, có thể thấy được là rất thật lòng với nàng.
Nhưng mà, trong lòng Vân Hy có ai, người khác không biết nhưng Điền Trạch rất rõ.
Hắn định từ chối thì nghe tiếng vó ngựa truyền đến cách đó không xa.
Vân Hy nhìn thấy Điền Trạch từ xa, mang theo hai thân vệ cưỡi ngựa đến gần, gọi: “Vọng An?”
Nàng xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho võ vệ ở cửa cung, cười nói: “Thật trùng hợp, ta định đi tìm ngươi, lại đụng phải ngươi.”
“Tướng quân tìm ta?”
“Ừ.” Vân Hy gật đầu, “Gần đây Điền Tứ có viết thư cho ngươi không?”
Việc ở Dương Châu cần kết thúc, sau khi Điền Tứ cùng Vân Hy trở lại Kim Lăng, mấy ngày sau lại đi Dương Châu.
“Có gởi thư.” Điền Trạch nói, “Gia huynh nói mọi chuyện đã làm xong, ba ngày sau, hắn sẽ cùng tiểu quận vương và Tần hộ vệ lên đường về kinh.
Gia huynh cũng gửi thư cho tướng quân, tướng quân không nhận được hay sao?”
“Không, có thể là đưa đến Xu Mật Viện, chút ta đi xem.” Vân Hy nói.
Nói xong, định đi vào cung.
Thấy tình hình như vậy, Chử Đào và Lương Chính Thanh nhất thời cấp bách, một trái một phải kéo tay áo Điền Trạch.
Điền Trạch bất đắc dĩ, đành phải gọi: “Tướng quân, xin dừng bước.”
Hắn chỉ vào người bên trái: “Vị này là tiểu công tử của thái phó phủ, tên là Chử Đào, hiện đang làm việc ở đúc ấn cục của Lễ Bộ.”
Vân Hy gật đầu: “Chử đại nhân.”
Điền Trạch lại chỉ vào người bên phải: “Vị này là Ngũ công tử của nhà Tông Chính Tự thiếu khanh, tên là Lương Chính Thanh, hiện đang nhậm chức biên tu ở hàn lâm.”
Vân Hy nói: “Lương đại nhân.”
Mấy tháng nay, Vân Hy căn bản không để trong lòng chuyện ai đến Trung Dũng Hầu phủ cầu hôn, nghe Điền Trạch giới thiệu hai người này, nàng tưởng rằng bọn họ tìm nàng có việc, chào hỏi xong, nàng đợi tại chỗ để nghe hai người nói.
Lương Chính Thanh bước lên trước một bước, đưa quyển kì phổ: “Tại hạ tình cờ biết được quyển kì phổ này, coi như bảo vật, xin tặng nó cho tiểu thư.
Không biết hôm khác tiểu thư có thời gian để nghe nhạc và đánh cờ trên hồ với tại hạ hay không?”
Vân Hy ngẩn người, nhìn kì phổ, rồi nhìn Lương Chính Thanh, chưa kịp mở miệng, Chử Đào không chịu thua kém, giơ hộp gấm tới trước mặt nàng, mở ra: “Lần trước bà mối đưa thiếp canh của tại hạ đến hầu phủ, có lẽ tiểu thư không chú ý, bỏ sót nên mới sai người trả lại.
Gần đây tại hạ tìm được một cây trâm bằng ngọc, cảm thấy hợp với tiểu thư.
Nếu tiểu thư thích, tại hạ xin mời tiểu thư đến sông Tần Hoài.
Gánh Vân Cẩm của Lâm An vừa vào kinh mấy ngày gần đây, tại hạ sẽ bao một chiếc thuyền hoa, mời tiểu thư đi thuyền nghe kịch.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2.
Bác Sĩ Dư Bị Bệnh Hơi Nhẹ
3.
Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược
4.
Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh
=====================================
Vân Hy nghe hai người nói xong, cuối cùng hiểu được ý của họ, từ chối: “Không cần, ta……”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay thon dài như ngọc đột nhiện duỗi ra từ bên cạnh, lấy kì phổ trên tay Lương Chính Thanh lật xem, đưa lại cho hắn, nhàn nhạt nói: “A Đinh không chơi cờ.”
Lương Chính Thanh sửng sốt, thấy người tới là Tam công tử, vái chào: