Trình Sưởng giật mình.
Hắn vừa rồi xuýt nữa làm tổn thương Vân Hy, tưởng rằng nàng bị mình dọa đã đi về từ lâu.
Không ngờ nàng vẫn ở thôn trang.
Hắn mở mắt, thấy nàng cầm dù đứng dưới mưa, lo lắng nhìn hắn.
Bộ váy màu trắng bạc mà nàng mới thay lay động rất đẹp, vì thế hắn không dám tới gần.
Trình Sưởng hỏi: “Đã trễ thế này, sao nàng chưa về?”
Vân Hy xếp dù, đi tới: “Ta lo cho Tam công tử.”
Trình Sưởng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta không sao, nàng đừng lo lắng.”
Sau đó hắn đứng dậy, “Đi thôi, ta đưa nàng về phủ.”
Vân Hy nhìn thấy sự mệt mỏi trầm trọng trên mặt hắn, vội nói: “Không cần, Tam công tử nghỉ ngơi đi, ta sẽ hỏi Lâm chưởng sự để mượn một con ngựa.”
Trình Sưởng liếc nhìn nàng, mỉm cười, “Hôm nay ta cầu hôn vô ích hay sao? Để nàng mượn ngựa về phủ?”
Hắn nhặt dù nàng đặt trong góc, mở ra, “Đi thôi.”
Vân Hy đi theo Trình Sưởng ra ngoài thôn trang.
Khi đến gần, nàng có thể cảm giác được băng giá khắp người hắn.
Gần đây hắn luôn như vậy, sau khi từ Dương Châu trở lại Kim Lăng, mối hận lặp đi lặp lại trong lòng liên tục hiện lên trong mắt hắn, tựa như không kìm nén được.
Nàng nhớ hắn từng nói rằng mình không phải là người nơi này.
Không có gì đáng trách.
Vốn không phải là người trong thế tục này, không thù không oán với người khác, nhưng bị tàn sát hết lần này đến lần khác, cho dù là Cửu Thiên Phật cũng khó ngăn được ngọn lửa nghiệp chướng trong lòng.
Đáng tiếc lúc hắn mới tới đã cô độc, vốn tưởng rằng bây giờ có nàng bên cạnh, hắn có thể quy y, nhưng bởi vì mối hận này, trong lòng hắn lại tràn đầy phiền muộn.
Tới xe ngựa, Trình Sưởng xoay lại nắm tay Vân Hy.
So với lúc trước nóng bỏng, tay hắn đã mát, ngón tay thậm chí hơi lạnh, nhưng rất mạnh mẽ.
Hắn kéo nàng lên xe ngựa, sau đó ngồi dựa vào thành xe nhắm mắt lại.
Sự mệt mỏi ủ rũ trong người lúc này mới lộ hết ra ngoài, hòa cùng với sự lạnh lẽo quanh thân còn chưa tan, nhìn thoáng qua có chút bất thường.
Thân xe rất rộng, lư hương trong góc có đốt mùi long não.
Hắn luôn tỉnh táo và bình tĩnh, trước đây hắn chưa bao giờ dùng những thứ an thần như vậy.
Trình Sưởng tựa như đang suy nghĩ gì đó, không nói lời nào suốt đoạn đường, cho đến khi tới hầu phủ, xe ngựa dừng lại, hắn mới mở mắt ra, cười nói: “Hôm nay ngăn cản nàng một cây trâm ngọc, ngày khác ta sẽ sai người làm một cái mới tốt hơn cho nàng.”
Sau một lúc lâu, Vân Hy mới phản ứng kịp, nhớ ra hắn đang nói đến cây trâm mà tiểu công tử của thái phó phủ muốn tặng nàng, vội nói: “Lần trước ta đi Lĩnh Nam, Tam công tử đã đưa cho ta cây trâm ngọc rồi, không cần đưa thêm.”
Trình Sưởng lại cười: “Cây trâm thôi mà, đừng ngại.”
Hắn nhìn Vân Hy vào hầu phủ, trở lại xe ngựa, ý cười trên mặt dần dần tan biến.
Xe ngựa lộc cộc chạy, Trình Sưởng kêu: “Túc Đài.”
Túc Đài ngồi ở đầu xe lên tiếng, vén rèm bước vào: “Điện hạ có gì căn dặn?”
“Lúc trước ngươi có nói, năm đó Sài Bình vào nhà lao, huynh đệ của y lần lượt chết bên cạnh y, xuýt nữa thì y bị điên?”
“Vâng.” Túc Đài nói, “Không chỉ huynh đệ của Sài đại nhân, còn có phụ thân của Sài đại nhân nữa.” “Lúc ấy Sài đại nhân thi khoa cử đậu Trạng Nguyên, được triều đình coi trọng.
Huynh trưởng của Sài đại nhân ở quê nhà lợi dụng thanh danh của y để lừa đảo vơ vét tiền, ảnh hưởng nhiều mạng người.
Việc này vốn không liên quan đến Sài đại nhân, đáng tiếc y càng xuất chúng càng dễ bị dị nghị, bị đồng liêu ganh ghét.
Khi chuyện vỡ lỡ, có người trong triều thổi bùng ngọn lửa, nói rằng huynh trưởng của Sài đại nhân bị y chỉ đạo, sau đó dân chúng bất bình khắp nơi, triều đình đành phải tống toàn bộ nam đinh của Sài gia vào nhà lao của Đại Lý Tự.”
“Lúc ấy nhà lao của Đại Lý Tự bị một trận dịch, nam đinh của Sài gia lần lượt nhiễm bệnh.
Bọn họ vốn là người một nhà nhưng rất ích kỷ, chỉ trích lẫn nhau, cuối cùng có chút điên cuồng, đổ lỗi cho Sài đại nhân, nói rằng nếu y không thi đậu và có công danh, cả nhà sẽ không như vậy.
Nhị ca của Sài đại nhân không chịu nổi ốm đau và tra tấn, có lần giấu dây rơm trong áo tù, muốn siết cổ Sài đại nhân để lập công, nếu không nhờ quản ngục phát hiện, Sài đại nhân đã bị mất mạng.”
“Thật ra Sài đại nhân vô tội, người của Đại Lý Tự đều biết, sở dĩ vụ án này không dễ xử là vì có oan ức của dân chúng.
Bởi vậy cuối cùng, vụ án này trở thành củ khoai phỏng tay, không ai muốn quản, có ý để mặc cho người của Sài gia chết trong nhà lao.
Sài đại nhân may mắn, khi đó đúng lúc Lăng Vương mới học chính sự, đám Đại Lý Tự thấy Lăng Vương không được yêu thương nên ném vụ án này cho hắn.
Không ngờ Lăng Vương không những tiếp nhận, còn hoàn thành rất tốt, rửa sạch oan ức cho Sài đại nhân và dập tắt bất bình của dân chúng.”
“Tuy nhiên kim thượng rất kỳ lạ, thấy Lăng Vương có bản lĩnh, không những không vui, còn chuyển hắn ra khỏi Đại Lý Tự, nửa năm sau cũng không triệu kiến hắn.”
“Lúc Sài đại nhân vừa ra khỏi nhà lao vẫn còn hơi điên khùng, dù sao phụ thân và các huynh đệ vừa chết thảm thương bên cạnh, tiểu đệ nhỏ nhất mới mười lăm tuổi, y bị chấn thương tâm lý là chuyện bình thường.
Mãi đến sau này, y nhập sĩ lần nữa mới dần dần khôi phục bình thường.
Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?”
Túc Đài do dự một chút mới nói: “Dựa trên những manh mối mà thuộc hạ đã điều tra được, dường như Sài đại nhân vẫn chưa hồi phục sau thương tích nghiêm trọng đó.”
Trình Sưởng nhàn nhạt nói: “Bổn vương cũng nghĩ như vậy.”
“Điện hạ anh minh.
Lúc Sài đại nhân mới nhập sĩ là một người tốt thực sự, sau đó trải qua kiếp nạn, nhập sĩ lần nữa, trên tay đã sớm dính máu.
Mấy năm nay y đi theo Lăng Vương, giúp Lăng Vương làm không ít chuyện bẩn thỉu, lấy vô số sinh mạng, có vẻ như lấy việc giết người để ngăn chặn vết thương.
Năm đó Phương phủ bị xử lý, hai nha sai chết bất đắc kỳ tử ở Phương phủ là do Sài đại nhân giúp Phương thị.
Y tuân lệnh của Lăng Vương, giết không ít người.”
Trình Sưởng hỏi: “Việc này không được xử lý sạch sẽ, vì sao sau đó không bị làm ầm ĩ?”
“Do thời cuộc gây ra.
Khi đó nhiều chuyện liên tiếp xảy ra trong triều, Hoàng Hậu qua đời, Thái Tử bị bệnh nặng, hỗn loạn do chiến tranh ở Tái Bắc, Trung Dũng Hầu xuất chinh, vì vậy việc này đã bị che lấp.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Một lúc sau, hắn vén rèm xe, nhìn ra ngoài, từ từ hỏi: “Mấy huynh đệ của Sài Bình, ngoại hình đại khái như thế nào, có tra được không?”
“Tra được.” Túc Đài nói, “Bọn họ là phạm nhân của Đại Lý Tự, trong Đại Lý Tự hẳn là còn giữ chân dung của từng người.”
Đêm đã khuya, mưa vừa tạnh, một vầng trăng non treo lơ lửng trên cao.
Trình Sưởng nhìn trăng, nhàn nhạt nói: “Ngươi đi thông báo cho người của Đại Lý Tự, bảo bọn họ không cần tra tấn Sài Bình, sau đó tìm người của Hình Bộ ra mặt, giúp bổn vương làm một chuyện.”
“Vâng, điện hạ cứ ra lệnh.”
—*—*—*—
Rạng sáng, một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ nha của Đại Lý Tự.
Lại mục canh cửa chào đón, khom người vái lạy người vừa xuống xe: “Tam điện hạ.”
Lăng Vương hỏi: “Kế Luân đâu?”
Kế Luân là tên huý của Đại Lý Tự Khanh.
Lại mục nói: “Bẩm Tam điện hạ, Kế đại nhân có chuyện quan trọng, trời chưa sáng đã đến bên ngoài Văn Đức Điện chờ diện thánh.”
Chuyện quan trọng?
E là tam ty bị Trình Sưởng siết chặt, vị Đại Lý Tự Khanh này sợ sự uy nghiêm của Tam công tử, không biết nên chào đón vị khách không mời mà đến như thế nào, cho nên mới lấy cớ là có chuyện quan trọng để trốn trong Văn Đức Điện.
Lăng Vương biết rõ trong lòng, ngoài mặt không nói gì, được lại mục dẫn xuống nhà lao của Đại Lý Tự.
Phòng giam của Sài Bình ở trong cùng của hành lang, bên ngoài có hai quản ngục canh gác, bọn họ thấy Lăng Vương tới, vái chào hắn rồi lui xuống.
Một ngọn đèn dầu lờ mờ được thắp trong phòng giam, Sài Bình biết Lăng Vương sẽ đến, trời chưa sáng đã chờ.
Y mặc áo tù đã cũ, bước tới vái chào: “Điện hạ.”
Lăng