Trong căn phòng lặt vặt ở hậu viện có bảy tám người, đa số ăn mặc như người hầu, một ông lão ngồi trên giường gỗ mặc vải thô, hai chân giấu dưới chăn mỏng, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.
Có lẽ đây là Bạch thúc trong miệng Vân Hy.
Trình Sưởng lại nhìn sang một bên.
Ở mép giường gỗ còn có một nữ tử rất xinh đẹp với búi tóc kiểu phụ nhân.
Nàng cầm khăn vải lau khóe mắt, khàn giọng nói: “Bạch thúc nói không cần chân này, Phù Lan sẽ đối mặt với phu quân nơi chín suối như thế nào trong tương lai? Năm đó ngài cứu mạng chàng, chàng coi ngài như cha, nếu chàng biết ngài ở hầu phủ bị đối xử thế này, chắc chắn sẽ trách móc Phù Lan.”
“Thiếu phu nhân đừng khuyên nữa.” Bạch thúc buồn bực nói: “Mấy năm nay cả nhà lão bộc đã liên lụy đến hầu phủ bao nhiêu, lão bộc đều rõ trong lòng.
Năm trước, đại tiểu thư đã bán tất cả những gì có thể bán trong nhà để chữa bệnh cho mẫu thân đã chết của Linh Nhi.
Lão bộc vô duyên vô cớ đảm nhận danh tiếng là quản gia, không phân ưu được gì cho đại tiểu thư và thiếu phu nhân, còn dẫn theo A Linh ăn ở miễn phí ở chỗ này.”
“Đại tiểu thư có lòng tốt, hầu phủ xuống dốc đến mức này cũng không đuổi thân già bệnh tật của chúng ta đi.
Trong phủ không chỉ có một mình lão bộc bệnh hoạn, thiếu phu nhân cũng bị bệnh, không thể cắt tiền thuốc.”
“Lão bộc là người tàn phế, lại gần đất xa trời, không cần đôi chân này.
Nhưng lão bộc không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa, cả nhà lão bộc mang ơn hầu phủ, không thể không trả ơn.”
“Hôm nay đã nói đến đây, lão bộc có đôi lời cần nói rõ, năm ngoái A Linh đã đến tuổi cập kê, hay là đại tiểu thư, hay là ——”
Ông dừng lại, tàn nhẫn cắn răng, đẩy cô nương mặc vải thô đang khóc thầm ở đầu giường về phía trước.
“Ngài tìm một nhà có tiền, bán A Linh, làm nô tỳ cũng cũng, làm thiếp cũng được, đổi chút bạc, coi như lão bộc báo đáp ơn nghĩa của hầu phủ!”
Cô nương mặc vải thô bị đẩy như vậy, hai đầu gối khuỵu xuống đất.
Nàng có chút hoảng sợ, nhưng không dám phản bác, ngẩng đầu nhìn Vân Hy, khàn giọng gọi: “Tiểu thư……”
Vân Hy đỡ nàng dậy, nói với Bạch thúc: “A Linh nhỏ hơn ta ba tuổi, ta đã nhìn nàng lớn lên, luôn coi nàng như muội muội ruột của mình, cho dù Bạch thúc đành lòng bán, nhưng ta không làm được.
Ta đã tính toán, qua đợt bận rộn này sẽ tìm một nhà tốt cho nàng, nghèo một chút cũng không quan trọng, quan trọng là tư cách trong sạch, sau đó đặt mua một phần của hồi môn, gả nàng một cách đàng hoàng.”
Giọng điệu của nàng bình tĩnh, không ai có thể phản bác.
“Còn cái chân của Bạch thúc.” Vân Hy nói tiếp, “Nếu lần trước đại phu khám xong có nói sẽ chữa được, như vậy chúng ta chữa đi, bạc kiếm được là để tiêu xài phải không, cớ gì vì tiết kiệm chút bạc để chịu tàn tật?”
“Hiện tại, tuy a tẩu quản lý trong phủ, nhưng có chuyện lớn bé vụn vặt nào mà không do Bạch thúc chăm nom? Tại sao ngài cảm thấy mình ăn ở miễn phí?”
Nàng cười nói: “Còn nữa, chờ khi nào Bạch thúc lành chân, A Đinh mong ngài thi đấu vài chiêu với ta.
Từ lúc ca ca rời đi, đã thật lâu rồi không có ai so chiêu với A Đinh.”
Bạch thúc nghe những lời này, ánh mắt đau thương, một lúc lâu sau, ông nức nở nói: “Lão bộc cảm thấy…… cảm thấy một mình đại tiểu thư nuôi cả nhà quá vất vả……”
Phương Phù Lan thấy trong lời nói của ông đã có dao động, vội vàng dặn một người làm việc vặt phía sau: “Đi mời đại phu.”
Người nọ làm theo lời, chưa đi tới cửa, cả người đã choáng váng.
“Đại tiểu thư, thiếu, thiếu phu nhân ——”
Mọi người theo âm thanh, nhìn theo ánh mắt của người làm việc vặt, cùng nhau sửng sốt.
Có người đứng ở cửa phòng không biết từ khi nào.
Không, nói hắn là người còn chưa đủ, bởi vì hắn thật sự quá đẹp.
Trang phục trơn phản chiếu ánh mặt trời mùa xuân, giống một tầng sương mù trong suốt bao phủ toàn thân, ngọc bội bên hông lưu chuyển, nhưng không thanh nhã bằng ánh mắt hắn.
Dáng người cao dài, trong trẻo lạnh lùng, lịch sự tao nhã nhưng không che giấu sự anh tuấn, ấm áp nhưng không mất sự tiêu sái tự nhiên.
Giống trăng sao.
Giống thần tiên.
Trình Sưởng thực sự hơi xấu hổ, hắn vốn chỉ muốn tới xem thử, không ngờ nghe thấy lời của mọi người, đứng ở cửa cũng không được, ở lại cũng không xong, muốn giúp đỡ nhưng không chen vào được.
“À…… Ta tới đây xem thử.” Một lúc sau, hắn nói.
Vân Hy không biết nên nói gì.
Nàng không biết vừa rồi Tam công tử đã nghe những lời giữa nàng và Bạch thúc đến mức nào.
Hiện tại hắn đã đích thân tới phòng lặt vặt muốn giúp đỡ, nếu nàng viện cớ nói không cần, ngược lại khiến hắn khó xử.
Vân Hy nghiêng người, nhường đường, chắp tay nói: “Tam công tử.” Rồi giải thích với mọi người trong phòng, “Đây là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ.
Hôm nay ta đến Xu Mật Viện, biết Bạch thúc bị té, trong lòng sốt ruột, Tam công tử đã đưa ta về.”
Mọi người trong phòng nhìn nhau.
Tam công tử của Tông Thân Vương phủ? Là tiểu vương gia được đồn là không có chuyện ác nào mà hắn không làm.
Ngoại hình giống như thần tiên, trông không giống như một kẻ xấu xa.
Hầu phủ đã lâu không có khách ghé thăm, mọi người không biết phản ứng thế nào, một lúc sau, Phương Phù Lan cúi đầu hành lễ: “Xin chào Tam công tử.” Những người còn lại cũng làm theo.
Vân Hy phân tán người hầu, mời Trình Sưởng vào phòng.
Trình Sưởng ngồi ở mép giường gỗ, hỏi Bạch thúc: “Có tiện để ta xem chân không?”
Vân Hy hỏi: “Tam công tử hiểu rõ y thuật ạ?”
Trình Sưởng lắc đầu nói, “Lúc trước bị thương ở chân, biết chữa trị một chút mà thôi, không thể gọi là rành.” Lời này của hắn nửa thật nửa giả.
Bệnh tim của hắn ở kiếp trước là do di truyền, cha mẹ mất sớm, được viện trưởng của bệnh viện trung ương nhận nuôi, một nửa thời gian thời niên thiếu sống trong bệnh viện, coi như đã gặp nhiều chứng bệnh.
Nhưng hắn chưa từng học y, không biết cách chữa bệnh, chỉ dùng thuốc tây cho một số triệu chứng.
Trình Sưởng vén chăn mỏng