Gió đêm ào ạt, thổi bay mũ trùm đầu của nàng, để lộ một khuôn mặt vô cùng diễm lệ.
Phương Phù Lan hoảng hốt: “Vân Lạc…… Là chàng……”
Nàng lại hỏi: “Sao chàng……”
Sao còn sống?
Sao xuất hiện ở đây?
Khoảnh khắc Vân Lạc nhìn thấy Phương Phù Lan, hắn cũng sững người.
Vừa rồi hắn còn thắc mắc, A Cửu rõ ràng đã cắt đuôi những người đi theo nàng, vì sao người của Lăng Vương tìm được nơi này?
Bây giờ toàn bộ sự thật đã được phơi bày.
Tuy rằng A Cửu đã cắt đuôi mấy người đó, nhưng tiếng lóng mà hắn để lại trên đường cho A Cửu vẫn còn đó.
Người khác sẽ không hiểu những tiếng lóng kia, nhưng Phương Phù Lan có thể giải được.
Dù sao Vân Lạc và Phương Phù Lan cũng là phu thê, hắn biết nàng thông minh cỡ nào.
Toàn bộ tiếng lóng đều có cơ sở để làm theo, chỉ cần tìm được quyển sách tương ứng, tất cả tiếng lóng đều có thể được giải một cách dễ dàng.
Tuy rằng Vân Lạc chưa bao giờ dạy Phương Phù Lan tiếng lóng của Trung Dũng quân cũ, nhưng hắn là võ tướng, thường chỉ đọc các loại sách như vậy.
Phương Phù Lan có tài xem qua là nhớ, nàng nhìn thấy tiếng lóng trên đường, chỉ cần nghĩ lại các cuốn sách mà Vân Lạc thường đọc khi “còn sống” là có thể giải mã bí ẩn, dẫn người tới đây.
Vân Lạc nhất thời không rõ cảm giác trong lòng.
Có phẫn nộ, có thở dài, nhưng phần nhiều là mọi chuyện đã được định.
Hắn đã nghi ngờ nàng từ lâu, cho nên sau khi rời khỏi Tái Bắc, ngoại trừ mấy ngày đi qua hầu phủ hai lần để nhìn Vân Hy khi vừa đến Kim Lăng, chưa từng xuất hiện trước mặt người xưa.
A Cửu và Ninh Hoàn hiện đang gặp nguy hiểm, Vân Lạc không dám lơi lỏng chút nào, dí đao vào cổ Phương Phù Lan: “Bảo người của ngươi thả bọn họ.”
Phương Phù Lan đọc được tâm tư của hắn từ giọng nói, biết rằng nói nhiều cũng vô ích, chỉ hỏi: “Chàng đã trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ phải không?”
Vân Lạc cười lạnh: “Ngươi quả nhiên là người của hắn.”
Tào Nguyên biết Phương Phù Lan rất quan trọng đối với Lăng Vương, thấy nàng bị bắt làm con tin, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ, cao giọng nói: “Tuyên Uy tướng quân, ngươi nên suy nghĩ kỹ, hai người bạn của ngươi đang ở trong tay ta.
Nếu ngươi dám tổn thương một sợi tóc của thiếu phu nhân, ta đảm bảo hai người bọn họ không sống qua tối nay!”
Thiếu phu nhân? Cái gọi là thiếu phu nhân, vẫn là phu nhân của thiếu tướng quân Trung Dũng Hầu phủ à?
Thật là một sự mỉa mai.
Vân Lạc nhìn qua phía A Cửu, một người bị thương, một người trúng độc, đang bị cấm vệ của tuần tra ty bao vây.
Mạng sống của A Cửu và Ninh Hoàn đang bị đe dọa, Vân Lạc biết mình không thể có chút nhân từ nào cả, lạnh giọng nói: “Được, ngươi cứ việc cho người của ngươi ra tay, cùng lắm thì cả đám chết cùng nhau!”
Ngay lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xe lộc cộc.
Tào Nguyên nhìn qua đó, dừng lại, ngay sau đó ra lệnh cấm vệ của tuần tra ty xếp hàng hai bên trái phải để mở đường.
Bóng đêm đậm đặc, võ vệ trước xe ngựa cầm đuốc, dẫn một người mặc mãng bào màu xanh đen, mặt mày tuấn tú đi tới.
Lăng Vương vừa đến nơi đã nghe người ta nói Tuyên Uy tướng quân đã “qua đời” xuất hiện.
Hắn bị sốc, nhưng nghĩ đến bản đồ phòng thủ của Binh Bộ bị mất lại hiểu ra.
Ngẫm lại cũng đúng, ngoại trừ người của Trung Dũng quân cũ năm đó ở Tái Bắc, ai sẽ trộm bản đồ phòng thủ?
Người có thể làm cho Tần Lâu nghe lệnh, ngoài Vân Hy, chỉ có Vân Lạc.
Lăng Vương nhìn Vân Lạc, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Thả nàng ra.”
“Bớt nói nhảm, thả người của ta trước.” Vân Lạc nói.
Lăng Vương thấy hắn gàn bướng hồ đồ, im lặng, không kêu Vân Lạc thả Phương Phù Lan, cũng không bảo người của Tào Nguyên thả A Cửu và người kia.
Gió đêm lại nổi lên, đưa tới từng đợt mùi đàn hương.
Đây là hương thơm trong phòng thay đồ của Phương Phù Lan.
Không hiểu sao, Vân Lạc đột nhiên hơi chóng mặt, tựa như có thứ gì đó đang rút đi sức lực trên cơ thể hắn từng chút một.
Hắn lập tức nhận ra, hắn đã trúng độc giống A Cửu.
Đúng rồi.
Nhất định là Phương Phù Lan.
Hai ngày nay A Cửu ở trong hầu phủ, Phương Phù Lan đã xông đàn hương cho xiêm y của A Cửu, sau đó tặng nàng túi hương.
Chất thạch trong suốt ở trong túi hương vốn vô hại, nhưng trộn với đàn hương sẽ trở thành chất độc khiến người ta mệt mỏi.
Về phần hắn, vừa rồi ở cùng A Cửu, đã hít một chút chất thạch, Phương Phù Lan đã xông đàn hương lên xiêm y của mình để phòng ngừa.
Thảo nào khi hắn kề đao vào cổ nàng, nàng không hề hoảng sợ.
Nàng chỉ đợi một trận gió đêm thổi mùi đàn hương trên xiêm y vào miệng và mũi hắn, chờ hắn chậm rãi mất sức lực.
Vân Lạc nín thở, cố gắng ổn định tâm trí, nhưng độc này thật sự quá bá đạo, không ngờ tay chân hắn từ từ mất sức, mọi thứ trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Tào Nguyên nhân cơ hội này bước tới trước, ngay lúc Vân Lạc chuẩn bị bỏ đao để bóp cổ Phương Phù Lan, hắn dỡ bỏ lực trên tay, dẫn theo người tới trước để kiềm chế, rút thanh đao dài ra.
Phương Phù Lan thấy thế, ngăn lại: “Đừng giết hắn.”
Tào Nguyên ngước mắt nhìn Lăng Vương, thấy Lăng Vương khẽ gật đầu, hắn rút đao lại.
Không phải Lăng Vương muốn buông tha cho Vân Lạc.
Hắn chăm chỉ cho đến nay, chỉ còn một bước nữa là lên đỉnh cao, ngoại trừ Trình Sưởng, có thể nói Vân Lạc là chướng ngại lớn nhất trên đường lên đỉnh cao của hắn, hắn không thể nào quý sinh mạng của Vân Lạc.
Hắn chỉ biết người thực sự trộm bản đồ phòng thủ không phải là Vân Lạc.
Mà là người mặc đồ đen bị thương bên kia.
Hắn muốn biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
“Đi xem người kia là ai.” Lăng Vương ra lệnh.
“Vâng.” Tào Nguyên nhận lệnh, bước tới chỗ Ninh Hoàn, ra lệnh cấm vệ trói hắn lại, sau đó cởi miếng lụa trắng che mắt hắn.
Ánh lửa chiếu sáng, mặc dù ánh mắt xám xịt, không có tiêu điểm, Tào Nguyên vẫn nhận ra Ninh Hoàn ngay lập tức.
Hắn hoảng hốt, không khỏi lui về sau mấy bước, xoay người nhìn Lăng Vương: “Điện hạ, hắn là…… là Ninh thị vệ.”
Lăng Vương nghe vậy, sửng sốt, lập tức lấy cây đuốc từ một cấm vệ bên cạnh, bước nhanh đến trước mặt Ninh