Gần đến tối, Lăng Vương mới nhận ra mình bị trúng kế điệu hổ ly sơn.
Vợ con của Phương Thích và Phương Dứu có lợi ích gì? Họ không phạm tội, thay vì bắt họ, bắt Phương Thích và Phương Dứu chẳng phải tốt hơn hay sao?
Hơn nữa Vệ Giới mang theo người đi bắt vợ con của Phương Thích và Phương Dứu, Trình Sưởng ở đâu? Trình Sưởng đi chỗ nào?
Lăng Vương nghĩ đến đây, lập tức quay lại, chạy về chùa Linh Giác.
Trách hắn quá vội vàng.
Lần trước Chiêu Nguyên Đế từng truyền hắn, đại khái muốn nói với hắn rằng ông sẽ động vào Trình Sưởng trước, chỉ cần Lăng Vương án binh bất động, sau đó thành thật giao quyền, ông sẽ sẽ bảo vệ hắn bình an.
Nhưng Lăng Vương thông minh như vậy, sao có thể không nhận ra, sau khi Trình Húc về cung, hắn và Trình Sưởng chính là môi hở răng lạnh.
Hơn nữa lời nói của ngôi cửu ngũ, nếu không suy nghĩ mà cứ nhận lấy, chẳng khác gì quy định phạm vi hoạt động.
Cho nên gần đây hắn không gặp Bùi Minh và La Phục Vưu, không phải thật sự án binh bất động, mà lợi dụng cơ hội rất tốt này chờ xem chuyện gì xảy ra.
Dù sao đã có Trình Sưởng ở phía trước chặn một đao, hắn hành động cũng càng dễ dàng hơn đúng không?
Vì thế hắn ngủ đông, cẩn thận hơn, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt vì một chút sơ suất.
Nhưng mà chính vì quá cẩn thận, hắn mới phản ứng thái quá khi nghe tin Vệ Giới đi tìm vợ con của Phương Thích và Phương Dứu, trúng kế điệu hổ ly sơn của Trình Sưởng.
Mà Trình Sưởng đã tính trúng điểm này, mới đẩy hắn ra dễ như trở bàn tay.
Khi Lăng Vương tới khu rừng rậm, đêm đã thăm thẳm.
Trong ánh lửa mờ ảo, hắn mơ hồ nhận ra một thân thể mảnh mai ngồi dưới đất.
Là Phương Phù Lan.
Võ vệ canh giữ bên cạnh thấy Lăng Vương đã tới, gọi: “Điện hạ.”
Sau đó quỳ xuống đất nhận tội: “Tam công tử vừa rồi mang theo phủ vệ của vương phủ tới, hắn…… mang hai thứ đệ của thiếu phu nhân đi, chỉ để lại Tần tiểu nương và quản gia Phương Lưu.
Không phải thuộc hạ không muốn ngăn cản, mà Tam công tử lợi dụng lúc hỗn loạn để bắt cóc ——”
Lời còn chưa dứt, Lăng Vương đã giơ tay ngăn lại.
Lăng Vương đi lên trước, nhẹ giọng gọi: “Phù Lan.”
Tiếng đầu tiên, Phương Phù Lan không nhúc nhích.
Lăng Vương đi ra phía trước, cúi xuống bên cạnh nàng, gọi nàng lần nữa, Phương Phù Lan mới chậm rãi quay mặt qua.
Nàng tựa hồ đã bình tĩnh lại, trong đôi mắt hoa đào không có một tia gợn sóng, dịu dàng hỏi: “Điện hạ đã trở lại? Chúng ta về biệt viện hay sao?”
Lăng Vương khẽ gật đầu, đưa tay về phía nàng.
Phương Phù Lan vịn bàn tay ấm áp của hắn đứng dậy.
Nàng trông bình tĩnh và mềm mại như mọi khi.
Nhưng Lăng Vương biết, sự bình tĩnh tối nay của Phương Phù Lan không giống như bình thường, tựa như lúc nàng gặp lại hắn ở y quán sau khi gả vào Trung Dũng Hầu phủ hơn một năm, dưới biểu hiện xa cách ẩn giấu muôn vàn yêu hận.
Đêm đã khuya, trong tiền đình của biệt viện vương phủ trồng một mảng hải đường, đầu hè, hải đường sắp nở hoa, cành lá lại sinh sôi nảy nở.
Phía trước là thính đường, thị tỳ đã châm đèn sáng trưng bên trong.
Phương Phù Lan đột nhiên cảm thấy ánh đèn chói mắt, nàng dừng lại trong bóng tối của cây hải đường ở tiền đình, một lúc lâu mới nói giọng khàn khàn: “Điện hạ…… không phải đã nói sẽ giải tội cho phụ thân hay sao?”
Lăng Vương nghe vậy, trầm mặc giây lát, cho các thị tỳ ở tiền đình lui ra, chỉ chừa lại Tần tiểu nương và quản gia Phương Lưu, sau đó nói: “Sẽ nhanh thôi, chờ một chút.”
“Chờ tới khi nào?” Phương Phù Lan quay lại nhìn hắn, “Có phải chờ tới lúc điện hạ lên ngôi, nắm quyền đế vương mới giải quyết oan khuất cho phụ thân ta?”
Lăng Vương không lên tiếng.
“Phụ thân ta đã làm gì, ngay cả người có quyền thế như điện hạ cũng không thể giải tội cho ông? Hay là cho tới nay điện hạ đều gạt ta, lấy cớ giải tội cho phụ thân của ta để ta ——”
“Tiểu thư.” Nghe Phương Phù Lan chất vấn Lăng Vương, Phương Lưu rốt cuộc không nhịn được, khuyên bảo, “Tiểu thư, ngài đừng làm khó Lăng Vương điện hạ.
Lão gia…… căn bản không bị oan……”
“Tại sao không oan?!” Phương Phù Lan lạnh lùng nói, “Chính a cha đã nói với ta, ông nói rằng ông không bỏ tiền vào túi riêng! Không viết sai tên huý | Tông hoàng đế! A cha làm việc tỉ mỉ, hai bàn tay trong sạch, ta không tin ông làm chuyện như vậy!”
“Lão gia không bỏ tiền vào túi riêng, nhưng ông phạm tội nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nghiêm trọng đến mức không thể nói với thiên hạ, cho nên chỉ lấy một câu ‘bỏ tiền vào túi riêng’ để che giấu.” Phương Lưu nói.
Phương Phù Lan nghe vậy, sửng sốt, ánh mắt dần dần mơ hồ.
Chuyện gì không thể nói với thiên hạ?
Phụ thân…… đến tột cùng đã làm gì?
“Tiểu thư có biết Uyển tần, mẹ ruột của Ngũ điện hạ không?”
Phương Lưu theo Phương Viễn Sơn rất nhiều năm, Phương Viễn Sơn từ lúc có tài nhưng không gặp thời đến lúc một bước lên mây, lén lút làm hết thảy, Phương Lưu đều biết.
“Uyển tần, mẹ ruột của Ngũ điện hạ, năm đó bị lão gia làm hại……”
Phương Lưu nói cho Phương Phù Lan biết, năm đó Uyển tần xin Phương Viễn Sơn giúp đỡ như thế nào, Phương Viễn Sơn đã tiết lộ tung tích của bà cho cố Hoàng Hậu ra sao.
Tuy đã cố tình bỏ bớt Lư mỹ nhân trong lúc kể, nhưng Phương Phù Lan nghe ra được, sau đó mỹ nhân bị Hoàng Hậu lợi dụng, phái người giết Uyển tần là mẫu phi của Lăng Vương.
“Vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn năm đó, tuy rằng không phải do lão gia làm, nhưng do một tay lão gia gây ra.
Sau án mạng đó, Uyển nương nương chết, Ngũ điện hạ mất tích, lúc này lão gia mới nhờ thế của Hoàng Hậu nương nương, lên chức vào Lễ Bộ.”
“Mấy năm sau Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng, lão gia vốn đã là Lễ Bộ thị lang, nhưng ông lại lo lắng sau này không có hy vọng được thăng chức, lại lấy chuyện năm đó để uy hiếp cố Hoàng Hậu lần nữa, muốn lợi dụng quyền thế của gia tộc của cố Hoàng Hậu để vào Trung Thư, làm Bình chương sự.”
“Khi đó cố Hoàng Hậu nương nương đã bệnh nặng không dậy nổi, có lẽ sắp chết nên thường thật lòng.
Lúc ấy lão nô đi theo lão gia tới gặp bà một lần, bà hỏi lão gia, có tin là thật sự có Thiên Đạo luân hồi, thiện ác quả báo trên đời này hay không.”
“Bà nói bà hối hận, năm đó hại Uyển tần, hại chết nhiều người vô tội như vậy, cho nên những năm gần đây, bà sống cực kỳ thống khổ, không có ngày nào thực sự vui vẻ, cốt nhục duy nhất chưa ra đời đã không còn.”
“Sau này nghĩ lại, khi đó cố Hoàng Hậu nương nương đã nhắc nhở lão gia, bà nói thiện ác trên đời này chỉ ở trong một suy nghĩ, bà đã đi sai từng bước, hy vọng lão gia có thể dừng lại kịp thời.
Nhưng lão gia không nghe khuyên bảo, cứ uy hiếp cố Hoàng Hậu mãi, bởi vậy cố Hoàng Hậu mới liều mạng không cần ân sủng của bệ hạ cả đời, nói cho bệ hạ biết sự thật về vụ án ở chùa Minh Ẩn.”
“Tội danh thực sự của lão gia là giết con vua và mưu hại tông thân, theo lý phải bị tru di cửu tộc.
Sở dĩ bệ hạ chỉ chém đầu một mình lão gia, có lẽ là do lúc ấy cố Thái Tử điện hạ bị bệnh nặng, bệ hạ muốn tích phúc cho hắn, bởi vậy mới dừng giết chóc, sửa lại thành người của Phương phủ bị lưu đày.”
Phương Phù Lan nghe Phương Lưu nói xong, sững người tại chỗ thật lâu.
Sau một lúc, nàng lẩm bẩm phun ra ba chữ: “Ta không tin……”
Ba chữ này tựa hồ tiếp sức cho tinh thần sắp tan rã của nàng, nàng vội vàng lặp lại: “Ta không tin!”
Nàng nhìn Phương Lưu: “Ngươi đang gạt ta……”
“Phù Lan, năm đó lão gia thương ngươi nhất nhà, đêm xảy ra chuyện, lão gia bị người trong cung mang đi, ngươi đuổi theo ông, ta đã đi theo phía sau, ngươi còn nhớ hai câu cuối cùng mà lão gia nói với ngươi không?” Tần tiểu nương nói.
Phương Phù Lan sửng sốt.
Đêm đó quá tối, nhưng những cây đuốc mà cấm vệ cầm sáng rực.
Nàng vẫn nhớ rõ, Phương Viễn Sơn nói rằng ông không bỏ tiền vào túi riêng, vẻ mặt không có sự oán hận bị oan, mà là một sự nhẹ nhõm thoải mái, một sự thương hại, nhưng không hối hận.
“Lão gia chưa từng nói ông bị oan.
Ông nói với ngươi ông không phạm vào những tội đó, có lẽ chỉ cho ngươi biết, ngươi còn sống thì phải sống tốt, ông hy vọng ngươi có thể sống sót.”
Mưu hại con vua phải bị tru di cửu tộc, nhưng Chiêu Nguyên Đế phạt Phương Viễn Sơn vì tội tham ô, có nghĩa là tính mạng của toàn bộ Phương phủ được an toàn.
Phương Viễn Sơn quá thông minh, chỉ dựa vào lời định tội của Chiêu Nguyên Đế cho ông đã hiểu tâm tư của đế vương.
Cho nên ông rất thoải mái khi bị mang ra khỏi Phương phủ, nhưng có lẽ, ông không muốn đứa con gái mà ông thương yêu nhất cuộc đời coi thường phụ thân, nên mới nói mình không phạm vào những tội đó —— dù sao ngày hôm trước, viên ngọc quý của ông còn cãi nhau với ông vì Tam điện hạ trong cung, nàng nói nàng nhất quyết muốn gả cho hắn.
Phương Viễn Sơn nghĩ, ông chỉ mong Phù Lan có một tương lai tốt đẹp.
Phương Viễn Sơn biết rõ số phận của Lăng Vương, vì sao bị Chiêu Nguyên Đế lạnh nhạt.
Có lẽ là oan nghiệt, không hiểu sao Phù Lan thích Lăng Vương.
Đôi khi làm phụ thân thật sự hèn mọn, con gái đã trưởng thành, không thể canh giữ, cả ngày không chịu nói chuyện với ông vì người trong lòng, cho nên trong lúc hoảng sợ khi biệt ly, ông bị còng tay vào xe tù, chỉ kịp nói với Phù Lan đang lảo đảo đuổi theo: “Phụ thân không viết sai tên huý | của Tông hoàng đế, không bỏ tiền vào túi riêng……”
Ông hy vọng trong lòng nàng, ông vẫn là một phụ thân trong sạch, đầu đội trời chân đạp đất, không ai thay thế được.
Lại không ngờ câu nói đó đã huỷ hoại cả đời nàng.
“Sau đó chúng ta nghe nói ngươi gả vào Trung Dũng Hầu phủ, trở thành thê tử kết tóc của Tuyên Uy tướng quân, vốn tưởng rằng ngươi buông tay, tiến về phía trước,