Lăng Vương hỏi: “Vì sao náo loạn?”
“Nghe nói Phụ Quốc tướng quân có đứa cháu trai bà con xa chết bất đắc kỳ tử trong nhà lao của Kinh Triệu phủ tối hôm qua, bởi vậy tướng quân tới đây xin bệ hạ cho một lời giải thích.”
Trình Sưởng nghe vậy, tâm trí thoáng lắng đọng.
Buổi sáng lúc Túc Đài đề cập chuyện này, cháu trai của Trình Minh Thăng vẫn còn sống, nhanh như vậy mà đã bị bại lộ.
Lăng Vương nhíu mày: “Ông ta muốn một lời giải thích thì nên đến Kinh Triệu phủ và tam ty, náo loạn ở đây làm gì? Ông ta không biết hôm nay là ngày gì hay sao?”
“Bẩm điện hạ, mấy ngày trước Phụ Quốc tướng quân đã muốn người ở Kinh Triệu phủ, nhưng hình như cháu trai của ông có liên quan đến một vụ án, Kinh Triệu phủ không muốn thả người một cách dễ dàng, vì thế Phụ Quốc tướng quân bẩm báo với tam ty.
Người xử lý vụ án là Đại Lý Tự Khanh Kế đại nhân……”
Lăng Vương hiểu rõ, hắn biết Kế Luân trước đây là chó săn của Vận Vương, sau này Vận Vương sụp đổ, dường như đã nhận Trình Sưởng làm chủ.
“Kế đại nhân nghĩ, vụ án này dù sao cũng liên quan đến tông thất, nếu muốn làm cho thỏa đáng, cần xin ý kiến của bệ hạ.
Nhưng sắp tới đại lễ tế tổ của Ngũ điện hạ, bệ hạ chưa chắc có thời gian để ý, cho nên Kế đại nhân quyết định kéo vụ án này thêm hai ngày, định chờ lễ tế tổ xong sẽ trình sổ con lên ngự án.
Không ngờ chưa đến lễ tế tổ mà cháu trai của Phụ Quốc tướng quân đã không còn.”
“Chắc Lăng Vương điện hạ không biết.” Lúc này, một tông thất trong đám đông nghe vậy nên bước ra, vái chào Lăng Vương, “Hạ quan biết cháu trai bà con xa của Trình Minh Thăng tên là Xa Nho, gọi là cháu trai chỉ là cách nói với bên ngoài, trên thực tế hắn là con trai ruột của Trình Minh Thăng, bởi vì trong phủ của Phụ Quốc tướng quân chỉ có ba đứa con gái, Xa Nho là con trai duy nhất, cho nên Trình Minh Thăng mới làm to chuyện như vậy.”
Lời này vừa dứt, các tông thất xung quanh nhìn nhau, một lúc sau có người nói nhỏ: “Hèn gì, nếu không thì náo loạn đến trước mặt bệ hạ làm gì?”
Tuy nhiên có người lập tức lên tiếng: “Cho dù là con trai ruột cũng không thể làm ầm ĩ như vậy, hôm nay là ngày gì? Ông ta còn dẫn theo binh lính, ông ta không muốn sống nữa hay sao?”
Thị vệ xin chỉ thị: “Lăng Vương điện hạ, ngài thấy có cần phải bẩm báo với bệ hạ ngay lập tức hay không?”
Lăng Vương hơi trầm ngâm: “Trình Minh Thăng mang theo bao nhiêu binh mã lên núi?”
“Khoảng vài trăm, hiện tại tạm thời bị thị vệ ngăn lại.”
“Phụ hoàng và Ngũ đệ đang tụng kinh trong Linh Âm điện, không nên quấy rầy.
Ngươi bẩm báo việc này với Nam An vương thế tử, tức là Ninh Viễn tướng quân Trình Diệp trước, bảo hắn phái người của Dực Vệ ty xuống núi điều tra, chờ phụ hoàng ra khỏi Linh Âm điện mới quyết định.”
“Vâng.”
Lăng Vương lại nhìn về phía các tông thất: “Chư vị hãy tuân theo lời dặn của phụ hoàng, dời bước đến Nguyệt Linh Đài đi, chớ để ý đến việc nhỏ này.”
Nguyệt Linh Đài nằm phía tây của chùa Minh Ẩn, được xây giữa một vùng đầy hoa và cây cối, trong đó có nhiều phòng thiền và tĩnh thất.
Tĩnh thất dành cho Lăng Vương nghỉ ngơi nằm trong một viện riêng, Lăng Vương vừa bước vào viện, sắc mặt đã tối sầm, hỏi Tào Nguyên: “Trình Minh Thăng có chuyện gì?”
Tào Nguyên nói: “Người mà thuộc hạ mai phục dưới chân núi nói rằng, trông có vẻ…… muốn làm phản.”
Trong tĩnh thất, La Phục Vưu và Đan Văn Hiên đang chờ.
Đan Văn Hiên nghe chữ “phản”, hoảng sợ, vội hỏi: “Ai muốn phản, ngoại trừ chúng ta, còn có ai muốn phản?”
Lăng Vương liếc ông, khẽ nhíu mày, hôm nay Bùi Minh ở Kim Lăng chủ trì đại cục, không tới chùa Minh Ẩn, đồ vô dụng này lại đi theo tới đây.
Nhưng hắn không nói gì cả, nhận lấy nước mà La Phục Vưu đưa tới, uống một hơi cạn sạch, sau đó hỏi: “Không phải nói là Trình Minh Thăng chỉ dẫn theo vài trăm người hay sao? Phản bằng cách nào?”
“Mấy trăm người chỉ là ở bề mặt.” Tào Nguyên nói, “Phụ Quốc tướng quân còn mai phục 8000 người khác ở phía tây bắc của chùa Minh Ẩn.”
“8000 người?” Lăng Vương sửng sốt, “Trình Minh Thăng lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy?”
Cho dù tính toàn bộ nhân lực trong Phụ Quốc tướng quân phủ, tổng cộng không quá 5000 người.
Tào Nguyên nói: “Ông ta và Du Kỵ tướng quân của doanh trại Tây Sơn liên thủ.
Nếu người của chúng ta không giăng lưới từ sớm ở núi Bình Nam, e rằng sẽ không phát hiện được manh mối.”
“Xác định là liên thủ với Du Kỵ tướng quân?”
“Xác định.”
Lăng Vương nghe vậy, chân mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra, hắn biết Du Kỵ tướng quân, bề ngoài là vậy nhưng âm thầm nghe theo lệnh của Tuyên Trĩ.
Lăng Vương vốn tưởng rằng Trình Minh Thăng là một chiêu bí mật mà Trình Sưởng âm thầm chuẩn bị, theo như tính tình của Trình Sưởng, biết Chiêu Nguyên Đế muốn giết mình, không thể nào ngồi chờ chết.
Bây giờ xem ra, Phụ Quốc tướng quân náo loạn không phải do Trình Sưởng sắp đặt.
Lăng Vương thở dài: “Xét về sự tàn nhẫn, bổn vương không phải là đối thủ của phụ hoàng.
Vì muốn tính mạng của Minh Anh, lão nhân gia quả nhiên hạ tử thủ.”
Tào Nguyên và La Phục Vưu đều im lặng, chỉ có Đan Văn Hiên không hiểu: “Có ý gì? Phụ Quốc tướng quân động binh, liên quan gì tới bệ hạ? Không phải do Tam công tử sắp đặt hay sao?”
Đan Văn Hiên suy nghĩ rất đơn giản, hiện giờ Ngũ điện hạ về kinh, chỉ có hai người bị ép vào con đường chết, Lăng Vương và Trình Sưởng, bởi vậy muốn phản cũng không ai khác ngoài hai người bọn họ.
Cho dù Phụ Quốc tướng quân có ương ngạnh tới đâu, vài ngàn binh mã, làm sao dám thật sự phản lại Chiêu Nguyên Đế?
Bởi vậy hôm nay ông ta dám mang binh tới chùa Minh Ẩn, nhất định có người ra lệnh phía trên.
Nếu Phụ Quốc tướng quân không phải là người của Lăng Vương, vậy nhất định là người của Tam công tử.
La Phục Vưu giải thích: “Đan đại nhân sai rồi, hôm nay Phụ Quốc tướng quân làm vậy, thật ra là bút tích của bệ hạ.”
Đan Văn Hiên càng không rõ: “La đại nhân có ý gì? Ý của ngài là, Phụ Quốc tướng quân mang theo 8000 binh mã tới chùa Minh Ẩn, là do bệ hạ ra lệnh? Bệ hạ sắp xếp người của mình tới phản lại mình, làm sao có thể như vậy được?”
“Vì sao không thể?” La Phục Vưu nói, “Nếu bệ hạ nóng lòng muốn diệt trừ người nào đó, bởi vì thân phận, không thể tùy ý giết, thì phải làm sao? Chỉ có thể chụp cho người này một tội danh ‘chắc chắn phải chết’.”
Thực ra nếu Chiêu Nguyên Đế muốn diệt trừ Trình Sưởng, không cần thiết phải động binh, giả tạo mấy lá thư kết bè kết đảng, rắp tâm hại người cũng có thể từ từ kết tội, nhưng sức khỏe Chiêu Nguyên