Ngọn lửa cuộc chiến bùng cháy khắp núi rừng.
Binh lính của Lăng Vương trải qua một ngày chém giết, vốn nên kiệt sức, nhưng có lẽ do đang ở trong thế cùng quẫn nên thúc đẩy ý chí chiến đấu của bọn họ, nhất thời thế như chẻ tre, mỗi người tựa như tử sĩ.
Vân Hy lấy ít địch nhiều, vốn đang có thể sử dụng quân trận để ngăn địch, nhưng bị đánh liều mạng như vậy, tiền tuyến nhanh chóng bị rối loạn.
Khoảng trống ngày càng nhiều, Vân Hy thấy tình thế không tốt, giơ cây thương tua đỏ, chém vài địch binh nhảy vào trong trận, đang định tự mình bù vào khoảng trống thì một binh lính tới báo: “Tướng quân, giáp doanh phía tây không ngăn cản được quân địch đánh vào, đã tán loạn!”
Vân Hy dõi mắt nhìn thoáng qua, nhanh chóng ra lệnh: “Bảo bọn họ lui về phía sau khe núi, lợi dụng địa hình để đối phó với địch quân.”
“Vâng!”
Bính lính này chưa kịp rút lui, một binh lính khác đã tới báo: “Tướng quân, khinh kị doanh không thể đột nhập vào trận địa của địch, Thôi giáo úy sai thuộc hạ đến xin chỉ thị của tướng quân, có thể vòng ra phía sau núi hay không?”
Vân Hy nghe vậy thì lập tức nhíu mày, gọi một binh lính tới lấp chỗ trống của mình, bước lên chỗ cao nhìn quanh.
Hóa ra trung tâm trận của đại quân Lăng Vương đã dời đến sườn núi, có núi hai bên bảo vệ, chỉ có thể phá vỡ từ phía sau để xông vào.
Nhưng binh lính của Lăng Vương đông đảo, một khi khinh kị binh doanh tiến sâu vào, e rằng chưa kịp phá trận đã bị tiêu diệt.
Kế hoạch ban đầu của Vân Hy là dùng một trận lớn để chống đỡ quân địch, sau đó để khinh kị binh doanh tạo sự hỗn loạn trong trận địa của địch, kéo dài cho tới khi quân tiếp viện của Vệ Giới đến, nhưng bây giờ kế hoạch đã thất bại, đành phải ra lệnh: “Bảo Thôi Dụ mang theo người rút về.”
Khinh kị binh doanh vốn là cây mâu sắc bén nhất của Trung Dũng quân, gần như bất khả chiến bại trên thảo nguyên, tuy nhiên do địa hình hạn chế, cây mâu này cũng bị cùn.
Thôi Dụ nhanh chóng trở lại, ghìm ngựa xin chỉ thị: “Tướng quân, xung phong doanh của quân địch tấn công quá mãnh liệt, tiền quân sắp không ngăn cản được, hay là để mạt tướng dẫn khinh kị binh doanh cướp trận?”
Vân Hy liếc hắn, không cho ý kiến.
Khinh kị binh doanh giỏi phá trận, nhưng dùng cây mâu làm lá chắn thì không có hiệu quả lắm.
Nàng lại nhìn về phía đại quân của Lăng Vương, thực ra nàng hiểu vì sao quân giặc dũng mãnh như thế.
Bọn họ trở thành phản quân, không thắng sẽ chết, chỉ có thể liều mạng.
Tuy nhiên, nếu bị bọn họ tấn công mạnh như vậy, chỉ sợ chưa tới hai khắc, Trung Dũng quân của nàng sẽ tan tác.
Vân Hy đã trải qua hàng trăm trận chiến, luyện được bản lĩnh cho dù núi Thái Sơn sập ngay trước mặt cũng không thay đổi, trong lúc càng nguy cấp thì càng bình tĩnh, ánh mắt lướt qua các tướng sĩ đang anh dũng chiến đấu trong núi, chậm rãi nhớ tới năm đó trước khi rời Tái Bắc, giao chiến với bọn giặc man rợ trận cuối cùng.
Đó là một trận chiến ác liệt, Vân Hy nhớ rõ, lúc ấy nàng chỉ mười một tuổi, Vân Thư Quảng mặc áo giáp bạc, chỉ vào đám giặc man rợ đang chiến đấu kịch liệt trên thảo nguyên, hỏi hai anh em phía sau: “Lạc Nhi, A Đinh, các con nói xem, vì sao đám mọi rợ liều mạng như vậy?”
“Bởi vì bọn họ không có gì để ăn trong mùa đông.” Vân Lạc nói, “Nếu không đánh thắng, bọn họ không cướp được lương thực dự trữ của chúng ta, sẽ không sống sót qua mùa đông này.”
Vân Thư Quảng gật đầu: “Cho nên đôi khi giết địch, không cần cố sức đánh với bọn họ, công tâm là tốt nhất.”
Nói xong, ông gọi một thuộc hạ tới, truyền tin thất thiệt khắp thảo nguyên rằng kho lúa đã bị cháy.
Chưa tới nửa khắc, kẻ địch man rợ vốn thế như chẻ tre tự tan rã.
Đúng rồi!
Trong đầu Vân Hy đột nhiên lóe lên một kế —— giữa tử sĩ và binh lính thật ra chỉ là một ranh giới mỏng manh, mấu chốt nằm ở chữ tín.
Nàng lập tức hỏi Thôi Dụ: “Vọng An ở Thùy Ân Cung đúng không?”
“Vọng An?”
“Là Ngũ điện hạ.”
Nàng không tin Chiêu Nguyên Đế, nhưng nàng tin Điền Trạch và Điền Tứ.
“Ngươi lập tức đến Thùy Ân Cung tìm Ngũ điện hạ, nhờ hắn nghĩ cách giúp ta lấy một bộ khôi giáp và cờ hiệu của thống lĩnh Điện Tiền Ty, ngươi tự mình đi đi!”
“Vâng!”
Vân Hy dặn dò Thôi Dụ xong, lại ra lệnh cho một binh lính tìm một tướng sĩ có thân thể cường tráng và giọng nói lớn vang dội trong quân, đang định dẫn ngựa đi, không ngờ Thôi Dụ cầm cờ và áo giáp trở lại, Vân Hy sửng sốt: “Thuận lợi như vậy?”
Thôi Dụ cười nói: “Hóa ra Ngũ điện hạ đã âm thầm sắp xếp người ứng cứu chúng ta.
Nghe nói tướng quân muốn áo giáp của Điện Tiền Ty, Điền công công lập tức sai người chuẩn bị, ngoài ra tiểu quận vương cũng truyền tin nói rằng hắn đã tập hợp các binh mã của Dực Vệ ty, chỉ đợi Ngũ điện hạ tranh thủ được thánh lệnh cửa cung của bệ hạ, hắn sẽ đến chi viện ngay lập tức.”
Tuy rằng Dực Vệ ty chỉ có mấy ngàn binh mã, nhưng có Trình Diệp chỉ huy, có thể gọi là một đội quân hùng mạnh.
Vân Hy gật đầu, vui vẻ nói: “Tốt!” Ngay sau đó bảo tướng sĩ có giọng lớn vang dội thay áo giáp của Điện Tiền Ty, dặn dò, “Ngươi cưỡi ngựa đi vào trong trận phất cờ truyền lệnh, nói rằng Điện Tiền Ty đã chỉnh quân chờ phát động, sắp đến chi viện.”
“Vâng.”
Vân Hy lại nói với Thôi Dụ: “Chút nữa đại quân của Lăng Vương sẽ biết Điện Tiền Ty sắp đến chi viện, quân trận nhất định rối loạn, ngươi nhân cơ hội này, mang theo các tướng sĩ tấn công mạnh vào binh trận của Trương Nhạc.”
“Chỉ đánh binh trận của Trương Nhạc?”
“Đúng vậy, đừng quan tâm đến trận khác, chỉ đánh người của Trương Nhạc, đánh gần chết mới thôi.” Vân Hy nói.
Đại quân của Lăng Vương là liên binh, ưu điểm là nhiều người, nhưng nhược điểm là không đủ đoàn kết.
Tuy rằng Vân Hy không quen thân với vài vị tướng quân của địch quân, nhưng đều là võ tướng, nàng vẫn hiểu biết một chút về Trương Nhạc.
Trương Nhạc giống Bùi Lan, vô cùng ích kỷ, cho nên một khi tin tức Điện Tiền Ty sẽ đến chi viện truyền ra, phản ứng đầu tiên của Trương Nhạc nhất định là rút lui binh mã của mình trước.
Lúc này, nếu Trung Dũng quân của Vân Hy truy đuổi quyết liệt không từ bỏ, trong khi các binh trận khác không hề hấn gì, hắn sẽ không cam lòng, bắt đầu có ý định rút lui.
Tại thời điểm nguy cấp như vậy, chỉ cần một lực lượng trong liên binh rút lui, phần còn lại sẽ tự tan rã.
Vân Hy nhìn vào chỗ sâu trong núi, màn đêm đã không còn dày đặc như trước, phía chân trời trắng xóa, có lẽ không bao lâu nữa mặt trời sẽ mọc.
Trước lúc rạng đông, tin tức Điện Tiền Ty tiến đến gấp rút tiếp viện quả nhiên vang vọng khắp núi rừng.
Trương Nhạc và Tuyên Võ nghe tin đó đều tập hợp lại, vội gọi tướng sĩ phía trước hỏi: “Có chắc là Điện Tiền Ty tới chi viện Vân thị nữ không?”
“Người phất cờ trong núi đúng là mặc áo giáp của Điện Tiền Ty, thuộc hạ vừa phái người đi dò xét, đại quân của Điện Tiền Ty ở ngay dưới chân núi của Thùy Ân Cung, nếu muốn tới, có thể tới trong vòng hai khắc.”
Tuyên Võ và mấy người khác nhìn nhau, đang định thương lượng biện pháp ngăn địch, một tướng sĩ lại đến bẩm: “Trương Nhạc tướng quân, không xong rồi! Trung Dũng quân nghe nói viện binh đến, khí thế dũng mãnh, đã nhập vào binh trận của chúng ta!”
Trương Nhạc vừa nghe vậy, lập tức ra lệnh: “Tiên phong doanh lui ra phía sau!” Lại nhìn về phía Tuyên Võ và Hoài Tập, “Xin hai vị tướng quân hỗ trợ từ hai phía!”
Hiện giờ phải đối đầu với kẻ địch mạnh, chỉnh lại đại quân mới là kế tốt, đã muốn chỉnh đốn, tất nhiên phải có binh trận để chống lại truy kích.
Thủ hạ của Trương Nhạc đã chịu đựng, Tuyên Võ và Hoài Tập cũng không chần chờ, lập tức điều động binh mã để giúp hắn.
Tuy nhiên lại vô dụng, Trung Dũng quân giống như có thù oán với Trương Nhạc, chỉ đuổi theo binh lính của hắn đánh mãnh liệt.
Trương Nhạc nóng lòng như có lửa đốt, vốn muốn rút toàn bộ binh mã về, Tuyên Võ lại nói: “Chờ một chút, Bùi Lan đã dẫn binh đến sườn núi phía nam để cứu người.
Đợi thuốc nổ trên núi nổ, thủ hạ của Bùi Lan chắc chắn chết và bị thương nặng.
Vân thị nữ không có Bùi Lan giúp đỡ, hơn một vạn người, chẳng lẽ còn là đối thủ của chúng ta? Đến lúc đó chúng ta tiêu diệt Trung Dũng quân của Vân thị nữ trước, sau đó xé một lỗ hổng trong trận của Điện Tiền Ty, chỉ cần có thể áp sát Thùy Ân Cung, coi như chiến thắng hoàn toàn!”
Sắc trời càng lúc càng sáng, mây đỏ đã bao phủ, đúng lúc này, nghe ầm một tiếng, toàn bộ núi rừng nhất thời chấn động, cát bay đá chạy tứ phía, một ngọn núi thấp phía nam dày đặc khói bụi như mây, lan tỏa khắp nơi.
Thuốc nổ rốt cuộc đã nổ.
Trương Nhạc thở phào nhẹ nhõm,