Mọi người nghe những lời vì đại nghĩa mà cũng giết người thân của lão thái quân, thổn thức không thôi, chưa kịp mở lời, Tông Thân Vương đã nói: “Bệ hạ, mấy năm nay thần đệ không cầu gì cả, tâm nguyện duy nhất là người nhà bình an, Minh Anh bình an.
Cho dù Minh Anh nghịch ngợm hoang đường trước đây, nhưng bây giờ hắn cuốn vào trận binh loạn này, hoàn toàn bởi vì bị Lăng Vương hãm hại nhiều lần.”
“Minh Anh là con trai của thần đệ, hắn đến tột cùng có dã tâm hay không, dã tâm đến mức nào, thần đệ rất rõ trong lòng.
Nếu bệ hạ nhất định nghi ngờ hắn, đổ oan cho hắn, xin hãy xử lý thần đệ và các cựu thần năm đó luôn đi.”
Hai chữ “cựu thần” vừa thốt ra, Chiêu Nguyên Đế không khỏi dừng lại.
Ông và Tông Thân Vương cùng nhau đi qua mưa gió năm xưa, lúc đó tiên đế đột ngột qua đời, nếu không nhờ Tông Thân Vương dẫn một đám cựu thần giúp ông ổn định vị trí Đông Cung, chỉ sợ người ngồi trên long ỷ hiện giờ không phải là ông.
Đám chó săn tông thất hiểu thánh tâm ngày nay, chẳng phải là cựu thần của năm đó hay sao?
Hiện giờ bọn họ giúp Chiêu Nguyên Đế diệt trừ tai họa, nhưng tai họa này là con trai của cựu thần, không sợ một ngày nào đó bản thân mình cũng bị quả báo hay sao?
Những lời của Tông Thân Vương có vẻ bình thản nhưng lại có sức mạnh ngàn cân.
Vài lão tông thất đổi sắc mặt, trong lòng nảy sinh cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Chiêu Nguyên Đế rốt cuộc thả lỏng một chút: “Lời của Bình Tu thật sự lo lắng nhiều quá, Sưởng Nhi là cháu trai ruột của trẫm.
Làm sao trẫm nhẫn tâm nhìn hắn ngồi trong nhà lao?”
“Tuyên Trĩ.” Chiêu Nguyên Đế nói.
“Có mạt tướng.”
“Sau khi về cung, hỏi Sưởng Nhi trước.
Nếu hắn vô tội, lập tức thả hắn về phủ, tuyệt đối không thể để hắn bị oan uổng.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyên Đế lại nói: “Khởi hành đi.”
Cấm vệ của Điện Tiền Ty nâng ngự liễn, tù và thổi theo gió núi.
Tuy rằng trong núi tràn ngập thi thể tối hôm qua, ngày hôm sau mặt trời mọc, huyết sắc nhanh chóng phai đi, dãy núi vẫn xanh ngắt như trước, tựa như sự thăng trầm của thế gian đã thay đổi, không như bề ngoài.
Chiêu Nguyên Đế nhìn chăm chú vào ngọn núi xa xôi, nhất thời im lặng.
Nếu có thể, làm sao ông không muốn buông tha cho Sưởng Nhi?
Nhưng không được, nếu Sưởng Nhi vẫn là Sưởng Nhi của trước đây thì không sao.
Trình Sưởng của bây giờ, con người sắc bén và tỉnh táo, đã nắm giữ quyền hành, đến hôm nay lại nắm binh quyền, là một đế vương, ai dám để hắn sống yên ổn?
Chỉ có một người ngồi trên vị trí tối cao kia, cho dù Trình Sưởng không có ý tranh quyền, người phía dưới hắn sẽ không tranh đấu vì hắn hay sao? Một khi tranh đấu sẽ đổ máu.
Khi đó nếu có một người trong Trình Húc và Trình Sưởng cảm thấy bất an, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông, triều trình sẽ không yên ổn.
Hoàng liễn đi tới một khoảng đất trống trên sườn núi bỗng dừng lại, một cấm vệ của Điện Tiền Ty vội vã tới báo: “Bệ hạ, Thái Tử điện hạ đang cản đường ở phía trước.”
Chiêu Nguyên Đế khẽ nhíu mày.
Húc Nhi?
Chẳng phải ông đã đưa Húc Nhi đi chùa Minh Ẩn rồi hay sao?
Chiêu Nguyên Đế vén rèm, thấy Điền Trạch mang theo Điền Tứ trở lại không biết từ khi nào, hai người đang cùng quỳ trên con đường núi phía trước, phía sau là vài nhà sư và binh lính, quả thật đang ngăn cản thánh giá.
Chiêu Nguyên Đế trầm giọng nói: “Ngươi không đi chùa Minh Ẩn để thẩm vấn đám binh lính phản bội, đến đây để làm gì? Đã quên lời dặn của trẫm hay sao?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã qua chùa Minh Ẩn.” Điền Trạch nói, dừng một chút mới tiếp tục, “Nhi thần chưa thẩm vấn những binh lính phản bội, bởi vì…… nhi thần có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Hắn cụp mắt, “Chẳng phải phụ hoàng đã nói, nhi thần học cách che chở bốn bể, gây dựng thái bình hay sao? Nhi thần cho rằng, nếu muốn như thế, trước hết phải công chính và minh bạch.”
“Hôm qua Minh Uy tướng quân tự tiện vi phạm lệnh cấm, tự mình điều binh là không ổn, nhưng sở dĩ nàng làm như vậy, hoàn toàn là vì tấm lòng trung thành và hiếu thuận.
Nhi thần biết lần này Minh Uy khiến phụ hoàng nghi ngờ, để bào chữa cho nàng, không thể chỉ có lời nói suông, nên đã đến chùa Minh Ẩn tìm rất nhiều nhân chứng.”
Điền Trạch nói xong, đứng lên, chỉ vào một trong những người mặc áo cà sa: “Vị này là Minh Giác đại sư, trụ trì của chùa Minh Ẩn, ông có thể chứng minh tối hôm qua vương thế tử rơi vào nạn binh loạn, lúc đầu Minh Uy tướng quân không mang theo năm vạn người đến cứu.
Trên thực tế, nàng lo lắng cho sự an nguy của bệ hạ và các tông thân, giao hơn phân nửa Trung Dũng quân cho tướng quân Bùi Lan, một mình dẫn theo hai ngàn người đi vào chùa tìm vương thế tử.”
Lại chỉ vào một phản binh mặc áo giáp, “Người này là thống lĩnh chạy trốn của Trương Nhạc, hắn có thể chứng minh tối hôm qua lúc Trương Nhạc và Điện Tiền Ty giao chiến, Bùi tướng quân từng mang binh đến tương trợ.
Nhưng Bùi tướng quân thấy binh lực của Điện Tiền Ty dồi dào, thừa sức để bảo vệ Thùy Ân Cung, lúc này mới mang binh quay trở lại, cùng Minh Uy tướng quân đối đầu với Tuyên Võ và Hoài Tập.”
“Thử hỏi nếu không nhờ hai vị tướng quân đánh lui Tuyên Võ và Hoài Tập ở chùa Minh Ẩn, làm sao các tông thất như chúng ta yên ổn cả đêm?”
“Thử hỏi nếu không nhờ hai vị tướng quân đánh bại đại quân của Lăng Vương bên ngoài Thùy Ân Cung, làm sao trận binh loạn này có thể được dẹp nhanh như vậy?”
“Phụ hoàng.” Điền Trạch chắp tay vái lạy Chiêu Nguyên Đế, “Phụ hoàng hỏi những nhân chứng này sẽ biết sự thật.
Nhi thần cho rằng, Minh Uy tướng quân không những vô tội, ngược lại còn lập công lớn!”
Thực ra Điền Trạch biết Chiêu Nguyên Đế đã buông bỏ khúc mắc với Trung Dũng Hầu phủ, sở dĩ ông muốn cách chức Vân Hy, chẳng qua là vì nàng mang binh giúp Trình Sưởng mà thôi.
Đây là sự nghi ngờ không thể giải trừ trong lòng đế vương, vì thế cho dù lão thái quân hay Tông Thân Vương phân trần như thế nào cũng không thể lay chuyển được Chiêu Nguyên Đế.
Chỉ có công lý và bằng chứng mới có thể thắng được thánh tâm.
Lúc đó trên vách đá, chỉ có một mình Điền Trạch có thể rời đi, hắn mượn cơ hội này qua chùa Minh Ẩn, tìm các nhân chứng tới.
Trong số những người này, có các nhà sư trong chùa, có binh lính của phản quân, có cấm vệ của Dực Vệ ty và Điện Tiền Ty, thậm chí còn có binh lính đào ngũ của Phụ Quốc tướng quân, các bên bất đồng, tuyệt đối không có khả năng gian dối.
Điền Trạch quỳ xuống: “Nhi thần cầu xin phụ hoàng giải oan cho Trung Dũng Hầu phủ.
Bất kể là ——”
Hắn dừng một chút, sau đó nhấn mạnh từng chữ một, “Bất kể là nỗi oan hôm nay, hay là nỗi oan trước đây.”
Ánh mắt Chiêu Nguyên Đế nhìn Điền Trạch thật nặng nề, ông không ngờ ông dốc hết sức để trấn áp bao lời ra tiếng vào, cuối cùng người cản trở mình lại là đứa con trai ông yêu thương nhất.
Thật lâu sau, ông nhàn nhạt nói: “Húc Nhi, phụ hoàng mệt mỏi.”
“Những chuyện này về cung rồi nói sau.”
Nhưng Điền Trạch nhất quyết không đứng dậy, vẫn nói: “Nhi thần cầu xin phụ hoàng giải oan cho Trung Dũng Hầu phủ, ngay hôm nay, ở tại nơi này.”
Quyền lực trong thiên hạ đều nằm trên tay đế vương, nếu không làm sáng tỏ mọi chuyện trong