Trình Sưởng gật đầu: “Tướng quân yên tâm.”
“Được rồi.” Vân Lạc thở ra một hơi dài, đứng lên, làm động tác “Mời”, “Ta đưa ngài ra ngoài.”
Hai người cùng nhau đi đến cửa phủ, Vân Lạc chợt nghe động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vân Hy trốn sau bức tường, nhìn xung quanh thăm dò.
Thấy hắn nhìn qua, nhanh chóng lùi lại như một chú chim sợ hãi.
Bộ dạng nơm nớp lo sợ, dường như sợ vô ý chọc giận Vân Lạc sẽ khiến cho hôn sự của mình hỏng việc.
Vân Lạc hơi bực mình, A Đinh đã bao lớn rồi còn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nhưng hắn không để lộ sự tức giận, đưa Trình Sưởng ra ngoài phủ, nhớ tới bộ dáng sốt ruột vừa rồi của Vân Hy, do dự một chút mới nói: “Ngài…… nếu gần đây muốn gặp A Đinh, hoặc là con bé kia thật sự muốn gặp ngài, hai người nhớ gặp lén thôi, đừng làm ồn ào.”
“Tóm lại,” hắn dừng lại, vẻ mặt có chút ghét bỏ, “Hôn sự đã định rồi, nên chọn ngày lành tháng tốt trước, ngài nhanh chóng cưới con bé đi.”
Trình Sưởng sửng sốt một chút, không hiểu vì sao Vân Lạc cố tình nhắc đến điều này, nhưng hắn không hỏi, chỉ “Ừm”.
Rời khỏi Trung Dũng Hầu phủ chưa đến giờ tỵ, Trình Sưởng về vương phủ dùng bữa trưa trước, nghĩ đến chuyện Vân Lạc thúc giục hắn nhanh chóng kết hôn, định đi vào cung đón Tông Thân Vương phi trở về, bàn bạc ngày tốt với bà, báo ngày cho Tông Nhân Phủ sớm một chút.
Chưa lên xe ngựa, một thị tỳ tới bẩm: “Thế tử điện hạ, hôm nay Vương phi điện hạ sẽ ở lại Duyên Phúc Cung, không trở về vương phủ.”
“Mẫu thân muốn ở lại Duyên Phúc Cung?”
“Vâng, người trong cung vừa mới tới truyền tin, nói rằng Thái Hoàng Thái Hậu nghe tin hôn sự của thế tử điện hạ, rất vui mừng, giữ Vương phi điện hạ ở trong cung một đêm.”
Duyên Phúc Cung là một cung độc lập bên ngoài Tuy Cung, thường được dùng cho cung yến và ngắm cảnh, những ngày không có tiệc thì rất yên tĩnh.
Hiện nay chẳng những Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi này, Chiêu Nguyên Đế cũng chuyển đến đây để dưỡng bệnh.
Trình Sưởng nghe thị tỳ nói vậy, không để ý lắm, thấy xe ngựa đã chuẩn bị xong, định đến nha môn xử lý chuyện của tam ty.
Xe ngựa chạy về phía trước, Trình Sưởng ngồi trong xe một lúc, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Thái Hoàng Thái Hậu đã nghe nói về hôn sự của hắn và A Đinh, thật ra bà không tán thành, hôm nay nghe nói hôn sự đã định, cho dù vui mừng cũng không nên quá độ.
Hơn nữa Tông Thân Vương phi rất ít khi vào cung, không thân thiết lắm với Thái Hoàng Thái Hậu, không đến mức Thái Hoàng Thái Hậu giữ bà ở lại Duyên Phúc Cung?
Trình Sưởng vén rèm xe, ra lệnh cho Túc Đài: “Ngươi lập tức đi tìm hiểu, vì sao hôm nay mẫu thân của ta ở lại Duyên Phúc Cung?”
“Vâng.”
Túc Đài gọi vài võ vệ tới, giục ngựa chạy nhanh.
Chưa tới hai khắc, Túc Đài đã trở lại, “Sáng nay Vương phi điện hạ dùng trà bánh với Thái Hoàng Thái Hậu, chợt bị đau bụng, vì thế Thái Hoàng Thái Hậu truyền thái y khám bệnh cho Vương phi điện hạ, thái y đã đề nghị Vương phi điện hạ ngủ lại trong cung.”
Trình Sưởng hỏi: “Sao không ai báo chuyện mẫu thân bị đau bụng?”
“Bởi vì Vương phi điện hạ không nghỉ ngơi trong Quỳnh Hoa Các của Thái Hoàng Thái Hậu, bà ở một mình trong Huệ Ninh Điện, bên ngoài có người của Điện Tiền Ty canh gác.”
Huệ Ninh Điện rất gần với Di Thanh Cung của Chiêu Nguyên Đế.
“Người tới vương phủ bẩm báo là người của Huệ Ninh Điện, không rõ nguyên do.
Thuộc hạ vừa trực tiếp hỏi thăm người trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu mới biết.” Túc Đài do dự, “Điện hạ…… có phải Vương phi điện hạ bị bệ hạ cố ý giam cầm ở Duyên Phúc Cung hay không?”
Trình Sưởng khẽ nhíu mày, vén rèm xe ra lệnh cho người đánh xe: “Quay đầu, đến Duyên Phúc Cung.”
Sau đó hắn nói với Túc Đài: “Ngươi lập tức vào cung tìm Vệ Giới, bảo hắn mang theo người của Hoàng Thành Ty tới Duyên Phúc Cung.”
Túc Đài đáp “Vâng”, vừa định đi thì bị Trình Sưởng gọi lại.
“Chờ chút.” Trình Sưởng chần chờ một lát, đổi ý, “Không được, không cần tìm Vệ Giới, ngươi đi tìm Trình Diệp.”
Túc Đài nghe vậy, sửng sốt: “Điện hạ, bệ hạ giam cầm Vương phi điện hạ ở Duyên Phúc Cung, chính là vì đưa ngài vào tròng.
Tiểu quận vương và Dực Vệ ty đều nghe lệnh của Thái Tử điện hạ, chưa chắc sẽ bảo vệ ngài như Vệ đại nhân.”
“Ta biết.” Trình Sưởng nói, “Nhưng, vào thời điểm này, ta càng không thể dùng Vệ Giới.
Trình Diệp là người chính trực, Điền Vọng An càng không phải là kẻ ngốc, mau đi đi.”
Mặc dù Túc Đài không hiểu lắm những lời của Trình Sưởng, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của hắn, chắp tay với hắn, nhanh chóng đi vào cung.
Tới Duyên Phúc Cung, cấm vệ của Điện Tiền Ty nghe nói Trình Sưởng đến, không ngăn cản hắn, dẫn hắn đi thẳng tới Huệ Ninh Điện.
Đang là giờ mùi, Tông Thân Vương phi vừa ngủ trưa dậy, dựa vào gối uống thuốc thái y mới nấu, nghe thấy một tràng tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài điện, Trình Sưởng đã tới.
Tông Thân Vương phi kinh ngạc: “Sưởng Nhi, sao con tới Duyên Phúc Cung?”
Trình Sưởng không lên tiếng, liếc nhìn thị tỳ đang hầu hạ trước giường, thị tỳ hiểu ý, nhanh chóng lui ra.
“Nghe nói mẫu thân bị đau bụng, hiện tại còn khó chịu không?” Trình Sưởng hỏi.
Tông Thân Vương phi nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta đã khá hơn nhiều, đại khái chắc ngủ trưa quá lâu, bây giờ vẫn còn hơi choáng váng mệt mỏi.”
Trình Sưởng liếc nhìn chén thuốc trên bàn nhỏ cạnh giường.
Không cần kiểm tra cũng biết, trong thuốc có thêm thuốc ngủ.
Tuy nhiên, mục tiêu của Chiêu Nguyên Đế là hắn, không cần lo lắng những dược vật kia có hại đối với thân thể của Tông Thân Vương phi.
Trình Sưởng lặng lẽ đặt chén thuốc sang một bên: “Nếu mẫu thân đã nghỉ ngơi xong, hôm nay không cần ngủ lại trong cung, về vương phủ sớm chút đi.”
Tông Thân Vương phi ngẩn người, phát hiện có gì đó không ổn từ câu nói không mặn không nhạt của Trình Sưởng.
Bà cùng Tông Thân Vương trải qua mấy chục năm mưa gió, không phải là một nữ tử bình thường, rất nhanh hiểu được bí ẩn trong đó —— hóa ra hôm nay Chiêu Nguyên Đế âm thầm bày mưu để giam cầm bà trong Duyên Phúc Cung, ép Trình Sưởng vào cung để thay thế bà.
Tông Thân Vương phi nhất thời vừa lo lắng vừa phẫn nộ trong lòng, đưa tay nắm tay Trình Sưởng, nghẹn ngào: “Sưởng Nhi, mẫu thân…… mẫu thân gây thêm rắc rối cho con rồi.”
Trình Sưởng nói: “Việc này không trách mẫu thân được.”
Hắn muốn thành thân, về tình về lý Tông Thân Vương phi phải vào cung bẩm với Thái Hoàng Thái Hậu, Chiêu Nguyên Đế ra tay nhanh như vậy, e rằng đã tính toán từ lâu, ai có thể đề phòng được con cáo già này?
Trình Sưởng lại nói: “Minh Anh đã có biện pháp đối phó cho chuyện này, mẫu thân mau về vương phủ đi.”
Tông Thân Vương phi rơm rớm nước mắt, nghe vậy, bà biết nếu mình khăng khăng đòi ở lại với hắn, ngược lại sẽ cản tay hắn.
Vì thế cắn răng gật đầu, cố nén nước mắt, nhanh chóng khoác áo ngoài, thầm thì với Trình Sưởng: “Sau khi mẫu thân rời khỏi đây, sẽ lập tức đi tìm phụ thân của con và Thái Tử điện hạ.” Ngay sau đó được võ vệ của Tông Thân Vương phủ hộ tống, nhanh chóng rời khỏi Duyên Phúc Cung.
Trình Sưởng vừa ra khỏi Huệ Ninh Điện, bên ngoài đã có cấm vệ của Điện Tiền Ty chờ sẵn.
“Thế tử điện hạ, bệ hạ đang chờ ngài ở Di Thanh Cung.”
Chiêu Nguyên Đế không chờ trong chính điện của Di Thanh Cung, mà đọc hồ sơ trong một thư phòng rộng lớn.
Trình Sưởng nhìn thoáng qua dòng chữ trên hồ sơ, là vụ án của Lăng Vương.
“Ngươi đã tới rồi, sớm hơn trẫm tưởng.” Thấy Trình Sưởng tới, Chiêu Nguyên Đế khép hồ sơ lại.
Bên ngoài đồn rằng bệ hạ đang bị bệnh nguy kịch, không còn nhiều thời gian, nhưng hiện tại nhìn thấy ông, khí sắc không tốt là thật, cơ thể mệt mỏi là thật, nhưng