Ngày hôm sau, thánh chỉ phong Vân Hy làm Dực Huy giáo úy được đưa ra.
Tuyên Trĩ không hàm hồ, trực tiếp đưa hai ngàn cấm quân hùng mạnh từ Điện Tiền Ty cho Vân Hy: “Vân giáo úy tạm thời không có quân của mình, tuy nhiên ý chỉ gọi những người lính cũ của Trung Dũng Hầu về lại đã được gửi đến Tái Bắc.
Khí hậu nơi đó không tốt, sau khi nhập thu thì tuyết dày bao ngủ các ngọn núi, kim thượng đặc biệt cho phép bọn họ xuất phát vào đầu xuân năm sau.”
Vân Hy cảm tạ, đợi thêm hai ngày, kẻ cầm đầu sơn tặc đã đầu thú.
Nghe nói ngọn núi mà bọn họ trấn giữ ở ngoại ô kinh thành gọi là núi Đầu Hổ, tổng cộng có bảy đại ca, mấy trăm huynh đệ, đủ loại nghề nghiệp, có loại đàng hoàng, không đàng hoàng cũng có.
“Tuy có xích mích với quan phủ địa phương, nhưng vài thập niên qua đã ngầm hiểu nhau, bọn ta không coi thường họ, thỉnh thoảng làm một số hành động khác người, họ cũng làm ngơ.”
“Đại khái hai tháng trước, chẳng phải có đám giặc cỏ ở ngoại ô kinh thành hay sao? Ban đầu bọn ta không đối phó với đám giặc cỏ, qua vài lần đánh nhau, một ngày nọ, thủ lĩnh của đám giặc cỏ này có biệt hiệu là Mắt Dùi lên núi cúng bái.
Lúc ấy ta không có mặt, không biết bọn họ nói thế nào, lúc ta trở về, vài người đã vừa uống rượu vừa gọi huynh đệ.”
Kẻ cầm đầu sơn tặc này nói rằng mình xếp thử ba trong số bảy đại ca, tự xưng là “Tam ca”.
“Sau đó ta hỏi lão Thất, lão Thất nói, Mắt Dùi đã cho chúng ta một rương vàng, nói rằng mấy trăm người chen chúc trong núi, cuộc sống không bằng mấy con chó mà gia đình giàu có nuôi dưỡng, không bằng làm một vụ lớn, tích cóp đủ, tiêu diệt các trại lân cận, tiền bạc hay nữ nhân gì đó đều có.”
“Đại ca của ta thấy tiền là sáng mắt, nhị ca lại là người tham vọng, đương nhiên bị hắn thuyết phục nên mới có vụ gây rối vào đêm tiết thu.”
“Tam ca” nói, cái gọi là làm một vụ lớn, thật ra là vào nhà cướp của vào đêm tiết thu, thành thật không dám làm hại tánh mạng người khác, bởi vậy hắn không biết vì sao lúc ấy sát thủ trà trộn vào người của bọn họ.
Tuy nhiên, hắn đã gặp tám sát thủ tự sát trong nhà lao, đúng là thuộc hạ của Mắt Dùi.
Tuyên Trĩ lại hỏi gốc gác của Mắt Dùi, “Tam ca” chỉ trả lời không biết.
Ngẫm lại cũng đúng, không ai hỏi xuất xứ của “Anh hùng”, đám trộm cướp như bọn họ không hỏi thăm nguồn gốc của nhau.
“Tam ca” khai xong, Tuyên Trĩ sai người vẽ hình Mắt Dùi như lời hắn nói, một bức bản đồ địa hình của núi Đầu Hổ và bản đồ phân bố của sơn trại, giao cho Vân Hy.
Vân Hy không hề chậm trễ, quay về doanh trại vào đêm hôm đó để chỉnh quân, sáng sớm hôm sau dẫn binh xuất phát.
Tiết xử thử đang đến gần, Trình Sưởng nhớ kỹ những gì mà Vân Hy đã đề cập, đến Ngự Sử Đài để khơi thông quan hệ, nói rằng muốn nhân dịp tam đường hội thẩm để điều tra vụ án của Diêu Tố Tố.
Người của Ngự Sử Đài cho rằng tiểu vương gia muốn lập công và cầu tiến, bảo hắn chờ một thời gian, sẽ ghi tên hắn vào danh sách quan viên hội thẩm.
Mấy ngày nay, Trình Sưởng rất nhàn nhã, ngoài những công việc thường ngày, hắn ở trong phủ chơi với Tuyết Đoàn Nhi.
Mấy tiểu thị tỳ mới được thêm vào biệt viện được Trình Sưởng miễn hầu hạ, suốt ngày ăn không ngồi rồi, thấy Tuyết Đoàn Nhi dễ thương, nhân lúc Trình Sưởng đi làm thì thay phiên nhau chơi với nó.
Trình Sưởng nghe nói chuyện này sau khi về phủ, nghĩ thầm dù sao thì các tiểu cô nương cũng cẩn thận hơn đám người hầu, nên ngầm đồng ý cho các thị tỳ nuôi nấng Tuyết Đoàn Nhi.
Cũng bởi vậy, Trình Sưởng có chút giao dịch với những thị tỳ này —— mỗi khi tan việc về nhà, thấy Tuyết Đoàn Nhi chơi vui vẻ với một đám tiểu cô nương, hắn sẽ không thúc giục, chỉ ở bên cạnh nhìn, các thị tỳ thường nói với hắn những điều thú vị về Tuyết Đoàn Nhi trong ngày, hắn cũng cẩn thận lắng nghe.
Các tỳ nữ này vốn được Tông Thân Vương phi phái tới để làm thông phòng cho Tam công tử, không nói đến chuyện có tâm tư khác đối với Trình Sưởng, ít nhất là phải cung phụng chủ tử, nay thấy Trình Sưởng nhẹ nhàng, bình dị gần gũi, ngoại hình như thần tiên, rạng rỡ như trăng sao, ít nhiều đều có chút rung động.
Một ngày nọ, Trình Sưởng tắm gội vào ban đêm, một thị tỳ đột nhập vào phòng hắn với lý do tìm Tuyết Đoàn Nhi, không chịu rời đi, cụp mắt đỏ mặt hỏi hắn có cần hầu hạ không, lúc này Trình Sưởng mới cảm giác không ổn, có lẽ mình vô tình rước đào hoa.
Sau đó cấm toàn bộ thị tỳ, nhiều lần đặt ra quy củ trong viện, không hề nhiều lời với bọn họ.
Vài ngày sau, Ngự Sử Đài truyền tin, nói rằng họ đã thêm tên của tiểu vương gia vào danh sách quan viên hội thẩm.
Lại mục tới truyền lời: “Tất cả nghi phạm, bao gồm những kẻ gây rối trong tiết thu hiện nay đã bị chuyển đến nhà lao của Hình Bộ.
Tuy nhiên tứ tiểu thư của La phủ cứ kêu oan, không chịu khai, nàng là quý nữ, không thể sử dụng hình phạt nghiêm khắc, bởi vậy vụ án của tiểu thư Diêu phủ đến nay vẫn không có gì tiến triển.”
Trình Sưởng hỏi: “Trước đây, nghe nói La đại nhân của Xu Mật Viện cũng bị mời đến Đại Lý Tự để thẩm vấn phải không?”
Lại mục nói: “Sở dĩ La đại nhân bị mời tới thẩm vấn, là vì trước đây có chút bất đồng giữa La phủ và Diêu phủ.
Kim thượng vốn bảo Diêu đại nhân xử lý những rắc rối ở ngoại ô kinh thành, kết quả Diêu đại nhân ném chuyện này cho La đại nhân.
La đại nhân không làm tốt, bởi vậy hai phủ nảy sinh xích mích.
Trong lúc xét xử, không thể bỏ qua chút manh mối nào.
Vài ngày trước, Đại Lý Tự Khanh nghi ngờ tứ tiểu thư của La phủ ra tay với nhị tiểu thư của Diêu phủ là bởi vì việc này, thế nên mới mời La đại nhân đến hỏi.”
“Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện giữa hai vị đại nhân không liên quan gì đến hai vị tiểu thư, theo manh mối hiện có, nếu hung thủ thật sự là La tứ tiểu thư, phần lớn là vì ‘tình’.
Sau khi Đại Lý Tự hỏi rõ đã để La đại nhân về phủ.”
Sau đó đưa hồ sơ đã được chép lại cho Trình Sưởng, “Tam công tử đã là quan viên hình thẩm của vụ án này, có thể đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn tùy theo tiến trình, mỗi gian nhà lao đều có lục sự chuyên môn, bọn họ sẽ ghi lại nội dung câu hỏi của Tam công tử vào hồ sơ, sau đó trình lên Đại Lý Tự