Bình minh đang đến gần, trời đất tối đen như mực, trong một gian tịnh thất của chùa Bạch Vân, một ngọn đèn dầu sáng như hạt đậu.
Có tiếng bước chân vội vã bên ngoài.
Không thấy tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ ở đâu cả, bốn võ vệ đi theo hắn đã chết thảm, mọi người tìm trong núi cả đêm, gần như lục lọi từng ngóc ngách, thế nhưng tiểu vương gia vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác.
Mọi người nhất thời cảm thấy bất an, đây là đại tiết cúng tổ tiên, trên núi có đầy rẫy các tông thân, cấm vệ khắp nơi, vậy mà xảy ra một vụ án đẫm máu như vậy.
Tuy nhiên, không hợp với sự bất an bên ngoài là, người ngồi trong tịnh thất vô cùng thanh thản, chơi cờ một mình, không có chút lo lắng nơi đáy mắt.
Không bao lâu sau, ngoài phòng vang lên ba tiếng gõ cửa, một người mặc áo choàng đen đẩy cửa bước vào, thấy người ngồi bên trong, cởi mũ trùm đầu, cúi lạy nói: “Điện hạ.”
Đó là thị ngự sử mà Trình Sưởng đã gặp hai ngày trước ở nhà lao của Hình Bộ.
“Thế nào rồi?” Người ngồi bên trong lấy một quân cờ đen, hỏi không nhanh không chậm.
“Bẩm điện hạ, các cấm vệ đã tìm trong núi lần nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
Tông Thân Vương vội vàng phái người về cung, báo với kim thượng và Thái Hoàng Thái Hậu.
Kim thượng đã ra lệnh cho Tuyên Trĩ tướng quân dẫn theo một ngàn cấm quân tới núi Bạch Vân, chắc rạng sáng sẽ đến.”
“Vậy mà trực tiếp phái chỉ huy sứ của Điện Tiền Ty?” Người ngồi bên trong hơi kinh ngạc, sau đó cười hỏi, “Tìm dưới vách núi chưa?”
“Đã tìm.
Vách đá rất cao, phía dưới là hồ Bạch Vân, bên hồ có bờ cạn, trên bờ đầy sỏi đá, rơi như vậy từ trên cao xuống, nếu rơi trên bờ cũng tan xương nát thịt, rơi vào trong hồ thì khó giữ mạng.
Chín mươi chín phần trăm là người đã ra đi, nhưng…… không hiểu sao vẫn không tìm thấy xác của Tam công tử.”
Người ngồi bên trong hỏi: “Trên vách đá thì sao?”
“Vách đá dựng đứng, tuy có xà ngang nhưng khó ngăn được người, cấm vệ trên núi và người của chúng ta đã thắp đèn xem thử, không thấy gì cả, chút nữa trời sáng sẽ đi tìm lại.”
“Nhưng điện hạ cứ yên tâm, các cấm vệ không biết Tam công tử rốt cuộc rơi xuống vách núi, hiện tại đang tìm ở chỗ khác, nơi đó chỉ có người của chúng ta canh giữ.
Nếu có phát hiện gì đó lúc trời sáng, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, dùng dây thừng treo người xuống, đẩy hắn một cái là được.”
Người ngồi bên trong gật đầu, đánh một quân cờ trên bàn cờ.
Một lúc sau, hắn cười nói: “Đường đệ này của bổn vương thật là kỳ.
Nghe nói năm hắn sinh ra, có tướng sĩ coi tử vi cho hắn, nói rằng hắn bạc mệnh, cao lắm là sống đến năm cập quan, biện pháp duy nhất để kéo dài mạng sống là đảo ngược càn khôn.”
“Đảo ngược càn khôn?”
Người ngồi bên trong “Ừm”: “Khi đó thái hoàng tổ mẫu đặt tên cho hắn là ‘Sướng’, sau này tin lời tướng sĩ mới đổi thành ‘Sưởng’.”
“Đây là lần đầu tiên thuộc hạ nghe nói chuyện này.” Thị ngự sử nói, “Tuy nhiên thuộc hạ biết Tam công tử là nhị thiếu gia trong vương phủ, phía trên chỉ có một huynh trưởng.
Tông Thân Vương phi thấy hắn sinh ra quá tốt, sợ hắn phúc mỏng, nên đã đổi thành ‘Tam công tử’, hy vọng Diêm Vương bỏ sót hắn khi đi lấy mạng.”
“Lừa mình dối người mà thôi.” Người ngồi bên trong lại đặt một quân cờ xuống.
Sau đó hỏi, “Các ngươi nói lúc trước rằng, Minh Anh tự nhảy xuống vách đá?”
“Vâng.
Chắc khi đó Tam công tử sợ hãi, thấy sát thủ của chúng ta tới gần nên tự nhảy xuống.”
“Đã xử lý sạch sẽ những sát thủ đó chưa?”
“Đều là tử sĩ, có thể giấu đã giấu hết, mấy kẻ đệm lưng đã bị xử lý sau khi rời khỏi núi Bạch Vân.” Thị ngự sử bẩm báo, cười nói, “Thuộc hạ vốn lo lắng không biết nên thọc vụ án của Trung Dũng Hầu đến trước mặt Tông Thân Vương bằng cách nào, không ngờ tiểu quận vương của Nam An vương phủ đã giúp chúng ta.”
“Ồ?” Người ngồi bên trong kinh ngạc khi nghe vậy, “Trình Diệp?”
“Vâng.
Tiểu quận vương biết Tam công tử mất tích nên nói với Tông Thân Vương, chiều hôm qua hắn gặp Tam công tử ở miếu Quan Âm phía tây.
Lúc ấy Tam công tử nói rằng đến xin bùa bình an cho một người bạn.
Sau đó tiểu quận vương về lại ngôi chùa chính, Tam công tử nói có việc cần đến Thanh Phong Viện, vì thế hai người không đi cùng nhau.”
“Tông Thân Vương nghe tiểu quận vương nói vậy, lập tức phái người tới Thanh Phong Viện, có lẽ hiện tại đã tìm được nhân chứng liên quan đến vụ án của Trung Dũng Hầu, biết được Tam công tử bị giết trong lúc điều tra vụ án này.”
“Tông Thân Vương muốn biết nguyên nhân cái chết của Tam công tử, tất nhiên sẽ truy cứu oan tình của Trung Dũng Hầu, điều tra tới Diêu Hàng Sơn.
Có Tông Thân Vương giúp đỡ, điện hạ không cần tốn nhiều sức để lật đổ Diêu Hàng Sơn.”
Người ngồi bên trong gật đầu hài lòng: “Như vậy rất tốt, Nam An vương là thần tử thuần phác, xưa nay luôn thận trọng, con người của Trình Diệp rất chính trực, tuy phụ hoàng không nói ra, nhưng trong lòng lại coi trọng toàn bộ Nam An vương phủ.
Trình Diệp thọc vụ này đến trước mặt Tông Thân Vương, nhất định sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ, đúng là trời cũng giúp ta.”
“Điện hạ, còn một chuyện nữa.” Thị ngự sử ngẫm nghĩ rồi nói, “Có nên diệt trừ con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu phủ không?”
Người ngồi bên trong dừng lại: “Vân Hy?”
“Vâng.
Lần trước thuộc hạ đề nghị diệt trừ nàng, điện hạ nói…… có người muốn bảo vệ nàng.
Tuy nhiên, hơn nửa năm nay, nàng thân thiết với Tam công tử, thậm chí giúp Tam công tử truy tìm thân phận của điện hạ.
Không biết Tam công tử đã nói với nàng những chuyện đó được bao nhiêu.
Hiện tại chúng ta đã diệt trừ Tam công tử, để ngừa hậu quả sau này, hay là cũng……”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hôn Nhân Lừa Gạt
2.
Hôn Luyến [ABO]
3.
Tình Yêu Hữu Danh Vô Thực
4.
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
=====================================
“Không cần.” Không đợi thị ngự sử nói xong, người ngồi bên trong đã ngắt lời.
Thị ngự sử sửng sốt, không khỏi nói: “Điện hạ luôn hành động dứt khoát.
Người này…… đến tột cùng là người nào, thế nhưng lại khiến cho điện hạ làm việc dựa theo tình cảm của hắn hết lần này tới lần khác?”
“Không hẳn là vậy.” Người ngồi bên trong trầm mặc một lúc rồi nói, “Một đứa con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu phủ không thể gây ra được sóng gió gì.”
“Hơn nữa, nếu Trung Dũng Hầu phủ không còn ai, mặc dù Tông Thân Vương điều tra vụ án của Trung Dũng Hầu, không có ai phản ứng trong triều, cũng không ích lợi gì.
Con gái duy nhất của Vân thị là cục xương bị vặn, vì oan tình của Vân Lạc, nàng có thể quỳ ở cửa Tuy Cung, phát hiện phụ thân của nàng cũng bị oan, nhất định sẽ cắn một ngụm tàn nhẫn cho dù da bọc xương.
Diêu Hàng Sơn là người tiếp theo, nếu nàng có thể cắn một miếng thịt sau lưng Diêu Hàng Sơn, bổn vương còn phải cảm tạ nàng.”
“Nhưng nàng…… rốt cuộc chỉ là một nữ nhi.”
“Là nữ nhi mới tốt.” Người ngồi bên trong cười, “Ngươi đã quên vụ hỗn loạn ở ngoại ô kinh thành đến tột cùng là chuyện như thế nào hay sao?”
“Vụ này…… Điện hạ một hòn đá ném