Vừa dứt lời, Lưu thẩm đã đưa một bà lão và một tiểu cô nương tới.
Lưu thẩm nói với tiểu cô nương: “Tứ nha đầu, mau nhắc lại những gì ngươi vừa nói với các vị quan gia.”
Tứ nha đầu mới năm sáu tuổi, cột tóc thành hai cái sừng, cô bé thường theo nãi nãi đi khắp thôn, gặp toàn người quen.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy nhiều gương mặt xa lạ, sợ tới mức trốn sau lưng nãi nãi, không dám nói gì.
“Ây dà!” Lưu thẩm là người thẳng tính, thúc giục, “Trương gia nãi nãi, ngài nói đi.”
Bà lão gật đầu.
“Hai ngày trước, cha của Tứ nha đi biển về, mang theo một công tử không biết sống hay chết.
Nghe nói đã tìm thấy bên bờ hồ Bạch Vân một hai tháng trước, còn nói là một quý nhân, kêu ta và nương của Tứ nha phải chăm sóc kỹ.”
Trình Diệp cầm bức vẽ Trình Sưởng đưa cho bà lão xem: “Trương gia nãi nãi, ngài nhìn kỹ chút, quý nhân mà ngài nói giống vậy phải không?”
Bà lão bị mờ mắt, không phân biệt được bộ dạng người trong tranh, nhìn sát vào một lúc lâu rồi ậm ừ: “Dù sao cũng không khác Bồ Tát lắm.”
Tứ nha đầu nấp phía sau nhỏ giọng bổ sung, “Giống như vậy.”
Trình Diệp nghe xong, lập tức không do dự, hỏi bà lão: “Không biết nhà của Trương gia nãi nãi ở nơi nào, xin ngài đưa ta đến đó được không?”
Bà lão líu lưỡi, mấy người trước mắt đều ăn mặc như quan gia, đại cô nương tuấn tú mặc váy càng có khí chất hơn người, cha mẹ của Tứ nha đều thích thanh tịnh, đột nhiên dẫn nhiều người tới nhà, không biết họ có tức giận hay không.
Lưu thẩm thấy Trương nãi nãi không nói, nóng nảy, dứt khoát nói: “Được mà, ta sẽ đưa mọi người đến đó!”
Trình Diệp gật đầu, nói cảm tạ, đang định dẫn thủ hạ đi theo, mới được hai bước, vừa quay đầu lại thì thấy Vân Hy vẫn đứng tại chỗ.
Trình Diệp hỏi: “Sao vậy?”
Vân Hy không đáp, một lúc sau, nàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Thôn của Trương nãi nãi ở gần cảng Phong Nam, cách thôn Vu Đồng chỉ vài dặm đường.
Trên đường đi, Lưu thẩm nói với Trình Diệp và Vân Hy, nam nhân ở các thôn ra biển không cùng ngày, trở về thôn cũng khác ngày, bởi vậy cha của Tứ nha về nhà sớm hơn các nam nhân của thôn Vu Đồng vài ngày.
Mặt trời ngả về tây, khói bếp lượn lờ từ các nhà trong thôn.
Tới cảng Phong Nam, Trình Diệp bảo thủ hạ và đám Tôn Hải Bình chờ ở cửa thôn, chỉ mình hắn và Vân Hy đi theo Lưu thẩm vào trong.
Lưu thẩm đưa họ tới nhà một ngư dân đang giăng lưới ướt sũng, kêu lên: “Cha của Tứ nha, nương của Tứ nha, đang ăn ở đâu?” Rồi nói thêm, “Đừng ăn nữa, có khách quý tới nhà!”
Cánh cửa gỗ của nhà ngư dân khép hờ, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ trong chốc lát, cha của Tứ nha cầm chén đi ra, nhìn Vân Hy và Trình Diệp, rồi nhìn Trương nãi nãi: “Nương, hai vị này là ——”
“Hai vị này là khách quý đến từ Kim Lăng.” Lưu thẩm đáp, “Cha của Tứ nha, cho ta hỏi, lúc trước các ngươi ra biển, có phải nhặt được một công tử ở trên biển trông giống Bồ Tát hay không? Ta nghe nương của ngươi nói, hai ngày trước ngươi đưa hắn về nhà, bảo nương của Tứ nha chăm sóc kỹ?”
Cha của Tứ nha sửng sốt, nhìn Trình Diệp, “Quan gia tới tìm hắn à?” Chần chờ một chút mới nói, “Quan gia theo ta vào nhà đi.”
Nói xong, hắn liếc bà lão với vẻ trách móc, như thể phàn nàn tính lắm miệng của bà.
Dân làng chài sống tự cung tự cấp, tuy không đến mức thiếu ăn thiếu mặc, nhưng phần lớn cũng không giàu có.
Giờ phút này đã tối, trong nhà của Tứ nha chỉ thắp một ngọn đèn dầu.
Cha của Tứ nha cầm đèn dầu dẫn Trình Diệp và Vân Hy tới một căn phòng, vén rèm vải lên và nói: “Người nằm trên giường là quý nhân, hai vị xem thử có phải là người mà các vị muốn tìm hay không?”
Trình Diệp gật đầu, muốn bước tới nhưng thấy Vân Hy dừng chân trước cửa.
Ánh mắt nàng rơi vào người đang nằm ngửa trên giường, ánh đèn dầu như hạt đậu mơ hồ phản chiếu sự chờ mong và lo sợ bất an trong mắt nàng.
Muốn tới xem, nhưng không dám.
Nàng tìm hắn thật lâu, thật vất vả mới có một tia hy vọng, thà rằng ôm hy vọng lâu một chút, bởi vì sợ sẽ thất vọng.
Trình Diệp rốt cuộc cũng hiểu vì sao Vân Hy do dự, trong lòng nhất thời hụt hẫng, nhưng hắn không nói gì, càng không thúc giục Vân Hy, một mình bước tới, cầm ngọn đèn dầu nhìn kỹ người nằm trên giường.
Thật sự là Trình Sưởng.
Trình Diệp sững người.
Đã hơn một tháng kể từ khi Tam công tử mất tích, bốn võ vệ đi theo hắn đã được chôn cất, cho đến nay, hầu như tất cả mọi người ở Kim Lăng thành đều cho rằng Trình Sưởng đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống.
Trình Diệp nói gấp và ngắn gọn: “Là hắn.”
Vân Hy sửng sốt, bước nhanh tới, nhìn người trên giường, thấy là Trình Sưởng, trong đầu nàng hỗn loạn, nhưng tay đã đưa tới mũi hắn theo bản năng.
Hơi thở dài và nhẹ nhàng, là thật sự còn sống.
Vân Hy từ từ thu tay lại.
Nàng hơi hé miệng, rõ ràng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng không nói nên lời.
Nước trong lồng ngực và bụng như đang trào lên, từ từ đầy ắp, tràn vào tim phổi và cổ họng, chặn hết mọi lời nói trong cổ họng nàng.
Nàng vui mừng, nhưng không quá hưng phấn, không hiểu sao, nàng luôn có một loại trực giác, cảm thấy hắn vẫn còn sống, sẽ còn sống.
Cho dù nàng tìm thấy lá bùa bình an mà mình đưa cho hắn trên mép vực, biết hắn rơi xuống vách đá, dù cho toàn bộ Kim Lăng đều cảm thấy Tam công tử không còn nữa, ngay cả Tông Thân Vương phủ cũng bắt đầu xử lý việc tang lễ, nàng vẫn hết lòng tin tưởng.
Vân Hy không biết loại trực giác này từ đâu đến, tựa như trước đây, có nhiều lúc nàng cảm thấy hắn không phải là người của thế gian này.
Trình Diệp gọi hai tiếng: “Tam công tử.” Thấy Trình Sưởng không phản ứng, hỏi cha của Tứ nha, “Sao hắn không tỉnh? Đã mời đại phu tới khám chưa?”
Cha của Tứ nha lắc đầu: “Lúc trước nhặt được hắn ở bờ hồ Bạch Vân, hắn vẫn luôn luôn ngủ.
Sau đó chúng ta đưa hắn lên thuyền, đút cơm đút nước đều được, nhưng vẫn không tỉnh.
Có người biết chút y thuật trên thuyền đã kiểm tra cho hắn, nói rằng mạch của hắn mạnh mẽ, ngoại trừ vết thương trên cánh tay, cơ thể trông khoẻ mạnh, không có gì sai.”
Trình Diệp vừa nghe Trình Sưởng bị thương trên cánh tay, nhấc chăn lên nhìn, vết thương ngoài da, có lẽ bị rạch bởi lưỡi dao sắc bén, hiện tại đã gần như lành lại hoàn toàn.
Hắn lấy một thỏi bạc nhỏ từ trong túi