Trình Sưởng tới Hình Bộ, tiểu lại bên ngoài chào đón: “Tam công tử, ngài đến sớm vậy? Sài đại nhân của Ngự Sử Đài cũng vừa tới.”
Trình Sưởng biết Sài Bình, là người xuất sắc trong thế hệ quan viên này, còn trẻ đã làm được chức thị ngự sử.
Lần trước, vụ án Diêu Tố Tố vừa xảy ra, triều đình đổi thành tam đường hội thẩm, Trình Sưởng muốn đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn La Xu, chính Sài Bình giúp khơi thông quan hệ.
Trình Sưởng hỏi: “Sài đại nhân đến đây làm gì?”
Tiểu lại cười nói: “Dường như là vì vụ án, à không, năm mới sắp tới rồi, phía trên thúc giục kết án.”
Trình Sưởng gật đầu, được tiểu lại dẫn xuống nhà lao.
Sài Bình đang đọc lời khai mới được đưa tới bên ngoài nhà giam, thấy Trình Sưởng, bước tới chào trước: “Tam công tử.”
Có lẽ y nghĩ rằng Trình Sưởng mất tích gần ba tháng, biết rất ít về diễn biến của vụ án nên cho biết tình hình chung trước, cuối cùng cười bất đắc dĩ: “Vốn tưởng rằng nha môn của cả ba ty nhiều người tài ba như vậy, vụ án của nhị tiểu thư Diêu phủ nên có kết luận rồi.
Không ngờ sau một thời gian dài lại biến thành một vụ án không đầu không đuôi, tìm tới tìm lui chứng cứ, các nghi phạm ban đầu đều được minh oan, đêm tiết thu có rất nhiều thổ phỉ gây rối, không biết có sát thủ nào trong số đó hay không, tóm lại những kẻ cắp kia không có mánh khóe.
Cũng may Xu Mật Sử đại nhân hiện giờ đã buông lỏng, người bên trong——” y liếc vào phòng giam bên kia, “tạm thời có thể thả ra.”
Nơi này là nhà lao dành cho nữ tử, “người bên trong” là ám chỉ La Xu.
Trình Sưởng hỏi: “Vì sao?”
Sài Bình nói: “Nếu cần phải nói, tứ tiểu thư của La phủ có động cơ gây án, cũng có bằng chứng.
Nhưng bằng chứng này không đủ để chứng minh nàng chính là hung thủ thật sự.”
Y nói xong, lấy ra tập hồ sơ của La Xu và một hộp gỗ từ ngăn tủ bên cạnh, hộp đựng một hạt đeo tai của nữ tử.
Trình Sưởng nhớ ngày ra công đường của Kinh Triệu phủ, ngỗ tác tìm được hạt đeo tai này trong quai hàm của Diêu Tố Tố, La Xu bị đưa vào nhà lao.
“Hạt đeo tai này đúng là thuộc về tứ tiểu thư của La phủ, nhưng vì sao nằm trong quai hàm của Diêu nhị tiểu thư? Thử nghĩ, nếu cái chết của Diêu nhị tiểu thư thật sự do La tứ tiểu thư gây ra, như vậy trong lúc gần kề cái chết, Diêu nhị tiểu thư cố hết sức giãy giụa để giật được hạt đeo tai của La tứ tiểu thư làm bằng chứng.
Đáng lẽ hạt này phải nằm trong tay nàng mới đúng, bởi vì lúc đó nàng khó thở, ở trong tình trạng kiệt sức, không thể nhét hạt đeo tai vào quai hàm.
Bởi vậy hạt này không đủ để chứng minh Diêu nhị tiểu thư là nạn nhân của La tứ tiểu thư.” Sài Bình nói.
Trình Sưởng biết, không có cái gọi là tội phạm đáng ngờ, bởi vì sợ oan cho người tốt, nếu chứng cứ có vấn đề sẽ bị coi là không hợp lệ, luật pháp xưa nay hầu như là thế.
“Hơn nữa, mặc dù thi thể của nhị tiểu thư Diêu phủ được tìm thấy trên bờ sông, nhưng thật ra nàng bị treo cổ đến chết.
Diêu nhị tiểu thư và La tứ tiểu thư có sức lực tương đương nhau, một mình La tứ tiểu thư khó có thể đưa Diêu nhị tiểu thư vào chỗ chết.
Ngoài ra, căn cứ vào lời khai của La tứ tiểu thư, canh giờ mà bọn họ xảy ra tranh cãi và con mèo cưng Tuyết Đoàn Nhi của Diêu nhị tiểu thư đi lạc nhất quán với lời khai của nha hoàn Diêu phủ và lời của Tam công tử, chứng tỏ nàng nói thật, như thế, không thể xác định rằng La tứ tiểu thư là hung thủ giết Diêu nhị tiểu thư.”
Sài Bình nói tới đây, mỉm cười nói đùa: “Nghe nói sau đó con mèo quý Tuyết Đoàn Nhi được Tam công tử nhặt về nuôi, con mèo này luôn đi theo Diêu nhị tiểu thư ngoại trừ lúc đi lạc, nếu nó có thể nói chuyện, không chừng có thể cung cấp chút manh mối mấu chốt.”
Trình Sưởng nói: “Ta đã đưa Tuyết Đoàn Nhi đến sông Tần Hoài khi xảy ra chuyện, nhưng không có gì bất thường ngoài việc nó ngửi xung quanh.”
Sài Bình há mồm kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Tam công tử đã có tâm vì vụ án.”
Nói xong, y thở dài, “Dù sao La tứ tiểu thư cũng là thiên kim của La đại nhân trong Xu Mật Viện, nay không đủ chứng cứ, bị nhốt trong nhà lao thế này, hiện tại Hình Bộ và Đại Lý Tự đã cùng nhau đưa ra công văn, muốn để nàng rời nhà lao, chỉ đợi Ngự Sử Đài ký tên.
Nhưng mà, có một điều khiến ta thực sự khó hiểu về hạt đeo tai.”
Sài Bình dừng một chút, nhíu mày nói, “Nếu Diêu nhị tiểu thư không phải do La tứ tiểu thư giết, như vậy hung thủ nhét hạt đeo tai vào miệng Diêu nhị tiểu thư là có ý đồ gì? Nếu hung thủ muốn đổ tội cho La tứ tiểu thư, hắn có thể dùng biện pháp khác tốt hơn, để lại bằng chứng giống thật nhưng lại là giả như vậy, mục đích là gì?”
Trình Sưởng lắng nghe Sài Bình nói, ánh mắt trầm ngâm rơi vào hạt đeo tai trong hộp gỗ.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Sài đại nhân có thể cho ta mượn hạt đeo tai này một lát được không, ta cầm đi hỏi La Xu”
“Đương nhiên được.” Sài Bình vội nói, “Hôm nay Tam công tử tới đây để thẩm vấn nghi phạm, Tam công tử có thể tùy ý dùng tất cả các hồ sơ và bằng chứng ở đây.” Nói xong, đưa hồ sơ của La Xu và hộp gỗ cho Trình Sưởng, giải thích ngắn gọn với quản ngục rồi rời đi trước.
Bởi vì Trình Sưởng đã nói trước rằng muốn thẩm vấn La Xu một mình, nhà lao đã chuẩn bị một chiếc ghế, lục sự vốn đang chờ bên trong, vừa thấy hắn bước vào, vội vàng thu dọn bút mực lui ra.
Trình Sưởng đặt hồ sơ và hộp gỗ đựng hạt đeo tai sang một bên, vén áo ngồi xuống ghế, nhìn La Xu: “Nói đi.”
Hắn không sợ tai vách mạch rừng, vụ án của Diêu Tố Tố là tam đường hội thẩm, hiện giờ trong nhà lao có người của Hình Bộ, người của Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài, những người này đều biết hắn ở đây thẩm vấn vụ án, nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai dám tới gần.
La Xu co ro trong góc, run rẩy trả lời: “Nói, nói cái gì?”
“Nói ai đã bảo ngươi tiết lộ vụ án oan của Trung Dũng Hầu cho ta.” Trình Sưởng nói không nhanh không chậm.
La Xu sợ hãi nhìn Trình Sưởng, một lúc sau, tránh ánh mắt của hắn: “Tam công tử đang nói cái gì, ta…… ta không hiểu.”
Trình Sưởng liếc nhìn La Xu.
Nàng là con gái của Xu Mật trực học sĩ hàng tứ phẩm, tuy đang ở trong nhà lao, người của bộ nha cũng đối xử với nàng rất tốt.
Nàng mặc áo tù sạch sẽ, bởi vì mùa đông giá lạnh, bên ngoài còn thêm áo khoác, đồ ăn trong góc vẫn tươi ngon, nhưng nàng dường như rất lạnh, quấn chăn cả người, trông vô cùng suy sụp, hai tháng qua đã gầy nhiều.
Ngẫm cũng đúng, nàng là một tiểu thư yêu kiều được nuôi dưỡng trong khuê phòng, bị nhốt ở trong nhà lao lâu ngày không thấy ánh sáng, trong lòng đã cực kỳ sợ hãi.
Về phần hôm nay hắn muốn tới thẩm vấn nàng, chắc chắn đã có người báo trước cho nàng, thậm chí còn cảnh cáo nàng nên nói gì và không nên nói gì, nếu không vừa rồi khi nàng nhìn thấy hắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Trình Sưởng nói: “Phụ thân ngươi dạy ngươi nói phải không? Ông ta cũng sẵn sàng trung thành với người kia hay sao?”
“Thật ra ngươi không nói thì ta cũng biết.” Trình Sưởng thấy La Xu không có phản ứng, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, “Có người mượn danh nghĩa của phụ thân ngươi chuyển lời cho ngươi, bảo ngươi tiết lộ vụ án oan của Trung Dũng Hầu phủ với ta, còn nói chỉ cần ngươi lừa ta đến Thanh Phong Viện một cách thành công, ít ngày nữa, hắn có thể để ngươi rời khỏi nhà lao này, đúng không?”
La Xu vừa nghe vậy, nàng thầm rùng mình.
Nàng không khỏi nhớ lại những lời Ngự Sử Đài đại nhân dặn dò nàng đêm hôm qua: “Bây giờ Tam công tử đã đoán được mọi chuyện, nếu hắn hỏi ngươi về Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, ngươi đừng hoảng loạn, cũng không cần trả lời hắn, hiểu chưa?”
Hắn còn nói: “Nếu hắn hỏi ngươi liệu có nội ứng trong Trung Dũng Hầu phủ hay không, hoặc có phải ngươi là nội ứng đó không, ngươi không nên thừa nhận hay phủ nhận, chỉ cần sợ hãi là được.”
Lúc ấy nàng nghi ngờ trong lòng, lắm miệng hỏi: “Trung Dũng Hầu phủ…… có nội ứng à?”
Đại nhân kia lại nói: “Không liên quan đến ngươi.
Ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi phải khiến cho Tam công tử tin rằng ngươi chính là nội ứng, nếu không,” hắn dừng lại, “hãy nghĩ đến mạng sống của toàn bộ già trẻ của La phủ.”
Trình Sưởng thấy La Xu vẫn im