Vân Hy đi ra khỏi võ nhã đường, một quan chủ sự lập tức tới nói: “Vân giáo úy, ngài đã xong việc à?” Lại thêm, “Tam công tử đợi ngài một lúc rồi.”
Vân Hy sửng sốt: “Tam công tử đang đợi ta?”
“Vâng.
Tam công tử đến trước buổi trưa, nói rằng có việc tìm ngài.
Mấy người làm việc bên ngoài vốn muốn thông báo cho ngài ngay lập tức, nhưng Tam công tử ngăn lại không cho, nói là không muốn làm chậm trễ công việc của ngài.
À không, hiện tại đã đợi ngài hơn một canh giờ.”
Vân Hy nhìn trái nhìn phải: “Tam công tử đâu?”
“Còn ở bên ngoài.” Quan chủ sự đáp, “Hạ quan muốn mời ngài ấy vào bên trong, ngài ấy nói không cần.”
Nói xong, dẫn Vân Hy đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa đến gian tiếp đón bên ngoài, Trình Sưởng lại không có ở đó, tiểu lại canh gác nói: “Tam công tử đã rời đi nửa canh giờ trước, không nói đi đâu, tiểu nhân cũng không dám hỏi.”
Hoàng Thành Ty là cận vệ của thiên tử, nha thự rất lớn, chỉ riêng bên ngoài đã có bảy tám diễn võ trường, không biết nên tìm Trình Sưởng chỗ nào.
Nếu hắn rời đi vì không chờ được thì thôi, sợ là vẫn còn bên trong.
Hắn tới tìm Vân Hy, hắn không đi, Vân Hy không thể đi.
Một ngày lạnh giá thế này mà mọi người bị mắc kẹt ở đây.
Quan chủ sự khó xử: “Làm phiền Vân giáo úy chờ một lát, hạ quan sẽ phái người đi tìm Tam công tử.”
Vân Hy gật đầu: “Làm phiền đại nhân.”
Nàng ngồi trong gian tiếp đón.
Tiểu lại pha trà cho nàng, nhưng trời quá lạnh, chẳng mấy chốc chén trà đã lạnh ngắt, không giữ ấm tay được một khắc.
Vân Hy đặt trà xuống, hôm nay nàng vội vã ra ngoài, không đoán được sẽ có tuyết, chỉ mặc trang phục giáo úy bình thường.
Vốn hồi báo tình huống ở Binh Bộ xong sẽ trở về hầu phủ, ai ngờ nửa đường gặp phải người của Vệ Giới truyền nàng đến Hoàng Thành Ty.
Chậm trễ lâu như vậy, bên ngoài tuyết đã dày, không nói đến chuyện lạnh, chút nữa đường về phủ sẽ rất khó đi.
Tuy nhiên, những việc này không quan trọng.
Vân Hy cảm thấy mình đại khái có thể đoán được vì sao Trình Sưởng tới tìm nàng.
Lúc sáng ở Binh Bộ, nàng nghe người ta nói Tam công tử đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn La Xu, như vậy Tam công tử nhất định biết manh mối liên quan đến “quý nhân” nên mới vội vàng tới thảo luận với nàng.
Vân Hy hơi rầu rĩ, nàng biết rõ Chiêu Nguyên Đế chỉ giả vờ phái Hoàng Thành Ty đến điều tra oan tình của Trung Dũng Hầu, nhưng trong lòng vẫn hy vọng, mong phụ thân nhân cơ hội này được giải tội.
Lúc tướng quân của võ nhã đường hỏi tình hình trước khi Vân Thư Quảng xuất chinh năm đó, nàng sợ bỏ sót nên đã lặp đi lặp lại vài lời.
Thực ra nàng có thể ra sớm một chút.
Ra sớm hơn, Tam công tử sẽ không đến đây uổng công, sẽ không chờ nàng lâu như vậy; ra sớm một chút thì nàng có thể nhìn thấy Tam công tử.
Vân Hy nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng của quan chủ sự đi tìm Trình Sưởng.
Nàng hơi hụt hẫng, nghĩ thầm, có lẽ Tam công tử không đợi được, đã rời đi từ lâu rồi.
Vân Hy thở dài, đứng dậy, nói với tiểu lại bên cạnh: “Ta đi ra ngoài một chút.”
Bên ngoài là diễn võ trường rộng lớn, trong sân có đấu trường, trống, cờ.
Vân Hy nhìn một hồi, không qua đó, nàng không thể đi xa, chỉ dám đi dạo quanh phụ cận, đi tới đi lui dọc hành lang.
Cách đó không xa, có người bất ngờ gọi nàng.
“Vân Hy”
Âm thanh mát lạnh.
Vân Hy quay qua nhìn, Trình Sưởng cầm dù, đứng đó trong một ngày đầy gió và tuyết.
Áo choàng nhung trên người hắn màu trắng trà, cây trâm ngọc trên tóc màu xanh lam rất nhạt, rõ ràng đứng bên cạnh binh đao, nhưng khí chất lạnh lùng có thể lấn át binh khí, khói báo động của diễn võ trường bị tuyết bao phủ, hóa thành cảnh núi thủy mặc, rất hợp với người lạnh lùng thanh cao bên cạnh, đúng là một phong cảnh đẹp.
Vân Hy nhìn thấy Trình Sưởng, nhất thời không quan tâm đến tuyết lớn, bước nhanh về phía hắn, chắp tay nói: “Tam công tử.” Sau đó hỏi, “Tam công tử tìm ti chức có việc à?”
Trình Sưởng che dù trên đầu nàng và hỏi: “Cô làm xong việc chưa?”
“Xong rồi.”
Trình Sưởng “Ừm”, đưa lò sưởi tay ấm áp cho Vân Hy rồi nói: “Vậy đi thôi.”
Thực ra vừa rồi hắn không đi đâu cả, chẳng qua chờ lâu quá nên ra ngoài đi dạo, sau đó phát hiện lò sưởi tay đã lạnh, muốn tìm phòng chứa củi để thêm than nóng, tìm một đỗi thành ra đi xa.
Lò sưởi tay nóng hổi, hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay và các ngón tay của nàng thấm vào mạch máu, lập tức xua tan khí lạnh cả người nàng.
Vân Hy vốn tưởng rằng Trình Sưởng đưa lò sưởi tay cho mình cầm vì có chuyện gì cần làm, thấy hắn cầm dù chờ mình đi cùng, nàng mới đuổi theo.
Hai người đi ngang qua gian tiếp đón, Trình Sưởng chào tiểu lại trước mới rời Hoàng Thành Ty cùng Vân Hy.
Không có lầu các che gió chắn tuyết, cả đất trời lạnh thấu xương.
Vân Hy thấy đốt ngón tay cầm dù của Trình Sưởng hơi đỏ lên, nghĩ rằng hắn lạnh nên muốn trả lại lò sưởi tay cho hắn: “Tam công tử, để ti chức cầm dù đi.”
Nhưng Trình Sưởng không đáp lại, hắn liếc nhìn nàng và nói: “Ngày đó sau khi về kinh, ta vốn muốn đợi xong việc sẽ đưa cô về hầu phủ, sau đó lại nghe cô đã đi rồi.”
Nghe nói quản gia của vương phủ chẳng hề giữ nàng lại để ăn bữa cơm, chỉ đãi một chén trà, đưa muỗng cà phê vàng rồi đuổi đi.
“Không sao.” Vân Hy nói, nàng cười, “Tam công tử sống sót sau tai nạn, thật khó khăn mới trở về vương phủ, đương nhiên nên dành thời gian cho Vương gia và Vương phi điện hạ, hơn nữa ti chức đã đi hơn hai tháng, cũng rất muốn về hầu phủ gặp a tẩu.”
Nói xong, nàng nhớ hôm nay Trình Sưởng tới tìm nàng có lẽ là vì chuyện của La Xu nên hỏi: “Tam công tử đã đến Hình Bộ để thẩm vấn La Xu phải không?”
“Ừm.”
“Vậy……” Vân Hy hơi do dự, “Có phải nàng là nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ không?”
Trình Sưởng nhất thời trầm mặc, một lúc sau, hắn nói: “Không phải.”
Vân Hy giật mình, sau đó “Ồ”, không nói gì nữa.
Nàng hơi buồn, cho tới nay, nàng luôn hy vọng nội ứng của hầu phủ là La Xu.
Nàng không còn người ruột thịt nào, chỉ còn một mình a tẩu là người thân nhất trên thế gian này, vì vậy nàng coi mọi người trong Trung Dũng Hầu phủ như người nhà của mình.
Nàng hiểu mỗi người trong số họ, mọi người đều đối xử với nàng rất tốt, nếu muốn điều tra từng người một, chắc chắn mỗi lần điều tra sẽ để lại một