Xe ngựa đi xa.
Vân Hy trở lại hầu phủ, đóng cửa, đi về tiểu viện của mình.
Đi được nửa đường, nàng dừng chân, dựa vào cây cột cuối hành lang rồi từ từ ngồi xổm xuống.
Đầu óc nàng trống rỗng, đến tận bây giờ cũng không rõ mình đang cảm thấy gì trong lòng.
Trên trời có ánh trăng mềm mại, hắn hái xuống, đưa đến tay nàng.
Rõ ràng nàng không dám cầm, nhưng hắn lại nói với nàng, chỉ cần mở lòng bàn tay ra là được.
Ánh trăng chảy trên vân tay, mát lạnh dịu dàng như có chất chứa.
Nàng nên vui mừng, nhưng ngay sau đó, nàng lại lo được lo mất.
Đại khái những thứ quá tốt đẹp trên thế gian này sẽ khiến người ta lo lắng vô ích, sợ không cầm được, sợ không giữ được, sợ chỉ là giấc mộng hão huyền.
Thế nên nàng không dám hỏi thêm, sợ động tĩnh lớn thì giấc mộng sẽ tan thành mây khói.
Đêm đã rất khuya, quạ đêm bay qua hành lang, đậu ở một góc, kêu líu lo hai tiếng rồi phành phạch bay đi.
Nhờ ánh trăng, Vân Hy nhìn bóng dáng của con quạ đêm, lúc này tinh thần nàng hơi thanh tỉnh, trong lòng lơ đãng nghĩ tới Phương Phù Lan.
Thực ra nàng đã từng nghiêm túc suy nghĩ ai sẽ là nội ứng của “quý nhân”, thậm chí còn nghi ngờ, thử tất cả mọi người ở Trung Dũng Hầu phủ, ngoại trừ Phương Phù Lan.
Sau khi Vân Lạc qua đời, Phương Phù Lan là người thân nhất trên đời này của nàng.
Nàng không thể chấp nhận là Phương Phù Lan.
Vừa rồi trong chính đường, nàng phát hiện Phương Phù Lan lấy chuyện đưa đồ ăn nhẹ để nghe lén Trình Sưởng và La Xu nói chuyện, trong chớp mắt cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cũng may hiện tại đã nghĩ thông suốt, cảm thấy Tam công tử nói đúng, không nên vội buồn khi chưa biết rõ mọi việc.
Biết đâu chỉ là một sự hiểu lầm.
Vân Hy thở phào, đứng dậy, trở về viện.
Dơ Dơ đã ngủ, nhướng mí mắt, nhìn thấy nàng, miễn cưỡng đi tới cọ bắp chân nàng.
Vân Hy cúi người sờ đầu nó, nghe thấy tiếng ngáy vang lên trong phòng, nhìn qua cửa sổ, A Cửu đang ngủ trên giường nàng.
Vân Hy múc nước rửa mặt sạch sẽ ở ngoài phòng, mở cửa bước vào.
A Cửu là người đã quen ở trong doanh trại, nằm xuống là ngủ ngay, một chút động tĩnh sẽ dậy.
Nàng xoay người ngồi dậy, nhìn thấy Vân Hy, cẩn thận nhìn sắc trời và hỏi: “Sao ngươi trở về trễ vậy?”
Vân Hy không nói gì, ngồi xuống trước giường.
A Cửu không chờ Vân Hy đáp, ngửa đầu nằm xuống giường lại, gối lên cánh tay nói: “La Xu kia, ta nhớ khi nàng còn bé có vóc dáng nho nhỏ, luôn chạy theo sau Bùi Lan gọi Bùi Nhị ca ca.
Bây giờ trưởng thành, bộ dáng thay đổi không ít, ta xuýt nữa không nhận ra.”
Trong lòng Vân Hy vẫn nhớ đến vấn đề của Phương Phù Lan, một lúc lâu mới nói: “A Cửu, sáng mai ta có chút việc, đại khái phải rời khỏi Kim Lăng một hai ngày.
A tẩu của ta không khỏe, hai ngày nay ngươi có thể ở bên cạnh nàng giúp ta hay không?”
A Cửu sửng sốt: “Hả? Ngày mai à?”
“Sao vậy, ngươi có việc?”
“Ừ.” A Cửu nói, “Ta muốn đi tìm một người bạn.”
Vân Hy hỏi: “Không phải ngươi vừa tới Kim Lăng hay sao? Bạn ở đâu?”
A Cửu nói: “Ta quen trên đường.
Nếu không từ Tái Bắc đến Kim Lăng xa như vậy, ta đi một mình chẳng thú vị.”
Nàng ngẫm nghĩ, đổi ý, “Được rồi được rồi, hai ngày nay ta sẽ ở bên cạnh tẩu tử của ngươi.”
“Cũng không cần ở bên cạnh.” Vân Hy cân nhắc một chút, tìm cớ, “Trước đây ta đến ngoại ô kinh thành để dẹp loạn, nhổ vài hang ổ của bọn cướp, những người đó đe dọa sẽ trả thù ta, trả thù Trung Dũng Hầu phủ.
Hai ngày nay a tẩu sẽ đến tiệm thuốc khám bệnh, ngươi giúp ta âm thầm đi theo nàng, bảo vệ nàng là được.”
A Cửu sảng khoái nói: “Được!”
Vân Hy nghĩ, ngày mai phải dậy sớm đi chùa Minh Ẩn với Trình Sưởng, nói chuyện với A Cửu xong, cởi giày lên giường, nhắm mắt ngủ.
A Cửu lại ngủ không được, nàng xoay qua, nhướng cằm, “Nè, A Đinh, tẩu tử của ngươi, sao Vân Lạc thích? Trước đây ở trên thảo nguyên Tái Bắc, có biết bao cô nương thích hắn, chưa từng thấy hắn để ý ai.”
“Ta cũng không rõ.” Vân Hy nói, nàng nhớ lại: “Thực ra a tẩu rất đáng thương, phụ thân của nàng là Lễ Bộ thị lang đại nhân trước kia, sau đó phạm tội, bị kim thượng chém đầu, xử lý cả nhà bọn họ, mẫu thân của a tẩu treo cổ tự tử.
Lúc ấy tiên hoàng hậu vừa qua đời không bao lâu, còn đang ở trong tử cung, a tẩu đành phải vào cung cầu xin Hoàng quý phi.
Có lẽ Hoàng quý phi không muốn giúp, a tẩu nản lòng, muốn nhảy xuống hồ tự sát.
Đúng lúc ta đi ngang qua, nhìn thấy nên cứu nàng, mang về hầu phủ.”
“Cũng trùng hợp, chưa tới nửa tháng, ca ca trở lại.
Ta nhớ lúc ấy hắn vừa dẹp loạn ở Lĩnh Nam, lập công lớn.
Sau khi về phủ, cùng ta chăm sóc a tẩu mấy ngày.
Nghe nói chuyện của Phương phủ, hắn dùng quân công, xin kim thượng xá tội cho a tẩu, cưới nàng vào hầu phủ.”
“Theo như lời ngươi,” A Cửu nói, “Tiểu tử Vân Lạc yêu tẩu tử của ngươi ngay từ cái nhìn đầu tiên?”
Vân Hy nói: “Chắc vậy.”
A Cửu mím môi, nhàn nhạt nói: “Cũng đúng, nàng rất đẹp.”
Đâu phải đẹp, quả thực là nghiêng nước nghiêng thành.
A Cửu lẳng lặng nằm trên giường một lúc, đưa tay xoa mũi, một lúc sau đột nhiên thở dài: “Ây dà, ta thật sự có chút ghen tị với nàng.”
Nàng không nói ghen tị cái gì, Vân Hy cũng không để trong lòng, dù sao là một cô nương gia, ít nhiều đều sẽ có chút ghen tị với Phương Phù Lan.
Năm ấy Kim Lăng thành có rất nhiều khuê tú nhà cao cửa rộng, nhưng Phương Phù Lan là người duy nhất có tài năng và ngoại hình xuất sắc.
Trong lòng Vân Hy, thật ra rất kính trọng a tẩu.
Nàng là nha đầu hoang dã lớn lên ở Tái Bắc, còn Phương Phù Lan, tựa như là được sinh ra từ trong sương khói của sông Tần Hoài.
Nàng dịu dàng, bình thản, am hiểu lòng người.
Người ngoài nhìn dáng vẻ của nàng, có lẽ sẽ cảm thấy nàng quá yếu đuối, không thể vượt qua sóng gió, nhưng không phải vậy, Vân Hy biết, a tẩu của nàng thực ra là ngoài mềm trong cứng.
Trong những năm hai người sống nương tựa lẫn nhau, nàng đến nha môn làm việc, chịu trách nhiệm cho sự sinh kế của Trung Dũng Hầu phủ, Phương Phù Lan ở goá trong nhà, xử lý mọi việc trong phủt, quan tâm đến người già, làm chỗ dựa cho người trẻ, là trái tim của mọi người ở Trung Dũng Hầu phủ.
Sau khi Vân Lạc qua đời, Phương Phù Lan đã từng nói với Vân Hy: “A Đinh, ca ca muội không còn nữa, nhưng a tẩu vẫn ở đây, hai người chúng ta từ nay là người thân nhất trên đời này.”
Câu nói đó đã chống đỡ cho Vân Hy, khiến nàng bước ra khỏi tình huống tuyệt vọng.
Hơi thở của A Cửu bên cạnh đã dài hơn, tiếng ngáy dần bắt đầu.
Vân Hy nhớ tới chuyện cũ, nhìn xà nhà, lẩm bẩm: “A Cửu, đôi khi ta cảm thấy hầu phủ của chúng ta rất có lỗi với a tẩu.
Nàng gả vào đây chưa được bao nhiêu ngày tốt đẹp.”
Nàng nói xong, nhớ tới chuyện tối nay, không hiểu sao có chút buồn, lại nói: “A Cửu, a tẩu đối với ta khá tốt, mấy năm đó, thật may mắn có nàng ở bên cạnh ta, ta luôn…… rất thích nàng.”
Tiếng ngáy bên cạnh chợt im bặt.
A Cửu xoay người ngồi dậy, đưa tay đẩy Vân Hy: “Vân Lạc thích nàng, ngươi cũng thích nàng! Ta đối với ngươi không tốt hay sao? Ta luôn tốt với ngươi!”
Vân Hy nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu mới nói: “Ngươi hung dữ như vậy, tốt chỗ nào?”
A Cửu lấy tay làm đao, chặt xuống: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
Vân Hy giơ cánh tay chắn và hủy chiêu của nàng, cười nói: “Ừ, ngươi cũng rất tốt với ta.
Ta và ca ca thích ngươi lắm!”
……
Bởi vì ngày hôm sau phải đi chùa Minh Ẩn, Vân Hy chỉ ngủ hai canh giờ, ngày hôm sau còn chưa rạng sáng đã dậy.
Chùa Minh Ẩn cách Kim Lăng không quá xa, phi ngựa khoảng nửa ngày, nhưng sau vụ án đẫm máu mười ba năm trước, toàn bộ núi Bình Nam nơi chùa Minh Ẩn tọa lạc đã bị phong tỏa, cưỡi ngựa nhiều nhất là đến dưới chân núi, lên núi phải nghĩ biện pháp khác.
Hôm qua tuy rằng Trình Sưởng nói muốn đi chùa Minh Ẩn cùng nhau,