Sáng sớm đầu xuân se lạnh, Triệu Ngũ vừa thức dậy, ngáp dài đi đến tiền viện, nhìn thấy Phương Phù Lan khoác áo choàng mỏng, từ sau bức tường bình phong đi ra gọi: “Triệu Ngũ.”
Nàng lo lắng cho Vân Hy cả đêm, không ngủ ngon, mặt không còn chút máu, chỉ cần nhìn là thấy yếu ớt.
Triệu Ngũ hỏi: “Thiếu phu nhân, sao ngài dậy sớm vậy?”
Phương Phù Lan nói: “Ta cảm thấy không khoẻ, cần đến tiệm thuốc.”
Phương Phù Lan thông thường đến tiệm thuốc mỗi 10 ngày, thỉnh thoảng bị ốm thì đi thường xuyên hơn, sẽ nói trước với Triệu Ngũ nửa ngày.
Hiếm khi giống hôm nay, gặp mặt là nói muốn ra ngoài.
Triệu Ngũ cân nhắc một lúc: “Được, tiểu nhân sẽ đưa thiếu phu nhân đến đó.”
Phương Phù Lan thấy hắn do dự nên hỏi: “Ngươi bận việc hay sao?”
“Cũng không phải chuyện gì to tác, thủ hạ cũ của Trung Dũng quân về kinh, có vài lão binh không biết chữ, không viết công văn báo cáo công tác được.
Hôm qua đại tiểu thư viết cho bọn họ, dặn tiểu nhân giao cho Binh Bộ.” Triệu Ngũ nói: “Không sao, hôm nay tiểu nhân đưa thiếu phu nhân đi khám bệnh trước, ngày mai lại đi Binh Bộ giao công văn cũng không muộn.”
Phương Phù Lan nói: “Nếu là chuyện của Trung Dũng quân, không nên chậm trễ.” Nàng hơi suy tư, “Ngươi mang công văn theo, sau khi đưa ta đến tiệm thuốc, không cần chờ ta, tới Binh Bộ giao công văn sớm một chút.
Ta khám xong sẽ nhờ Sầm chưởng quầy chuẩn bị xe ngựa đưa ta về.”
Triệu Ngũ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được, đi ra cửa sau lấy xe ngựa vòng qua cửa chính, thấy Phương Phù Lan đứng chờ ở ngoài phủ một mình nên hỏi: “Minh Thúy không đi theo thiếu phu nhân hay sao?”
Phương Phù Lan lắc đầu: “Đêm qua sau khi A Đinh xuất chinh, nàng giúp A Đinh thu dọn, bận rộn cho đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.”
Triệu Ngũ gật đầu, nghĩ thầm y bà ở tiệm thuốc chăm sóc tận tâm, thiếu phu nhân đến tiệm thuốc, không phải Minh Thúy lúc nào cũng đi theo, lập tức đánh xe ngựa đến phố Chu Tước.
Canh giờ còn sớm, tới chỗ rẽ phố nam Chu Tước và bờ sông Tần Hoài, Hòa Xuân Đường vừa mới mở cửa.
Sầm chưởng quầy đang đứng bên ngoài, lấy từng miếng ván cửa ra, nghe thấy tiếng xe ngựa dừng phía sau, xoay người nhìn, bước tới chào hỏi: “Bệnh của thiếu phu nhân lại tái phát hay sao?”
Phương Phù Lan gật đầu và hỏi: “Hôm nay Tiết đại phu có ở đây không?”
Tiết đại phu là y bà thường châm cứu cho Phương Phù Lan.
“Có.” Sầm chưởng quầy nói, “Hôm nay bà tới sớm, chưa rạng sáng đã đến.”
Nói xong, quay vô trong nói: “Tiết đại phu, thiếu phu nhân của hầu phủ đã tới.”
Ngay lập tức, một lão phụ nhân tóc hoa râm với gương mặt hiền hậu từ trong phòng đi ra, cười nói: “Lần trước kê toa thuốc cho thiếu phu nhân, có một loại thuốc mà tiệm không có, đành phải dùng thuốc khác thay thế.
Nửa đêm hôm qua loại thuốc này đã được đưa tới, ta định chuẩn bị thuốc xong sẽ sai người đưa đến hầu phủ, trùng hợp thiếu phu nhân lại tới đây.”
Nói xong, dẫn Phương Phù Lan vào phía trong châm cứu.
Triệu Ngũ bên ngoài tiệm thuốc thấy thế, yên lòng, đánh xe ngựa chạy đến Binh Bộ.
Sầm chưởng quầy nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cuối phố, đóng cửa lại, trở vào phòng, nói với Phương Phù Lan và Tiết đại phu: “Đi rồi.”
Tiết đại phu gật đầu, cuộn túi châm cứu lại.
Phương Phù Lan nhìn bà hỏi: “Hắn tới đây ban đêm à?”
Tiết đại phu lộ vẻ lo lắng, đáp: “Vâng, canh bốn đã đến.
Nghe nói chỉ vì một sai lầm nho nhỏ mà bị bệ hạ phạt quỳ bên ngoài Văn Đức Điện, quỳ từ giờ ngọ đến canh ba ban đêm.”
Bà vừa nói, vừa cùng Sầm chưởng quầy dời một giá thuốc dựa vào tường, đẩy ra cánh cửa bí mật ẩn phía sau.
Đằng sau cánh cửa bí mật là một con hẻm kín, đi sâu vào trong, ở cuối là cửa sau của một gia đình bình thường.
Tiết đại phu gõ cửa ba tiếng, trong giây lát, cửa mở “kẽo kẹt”, võ vệ mở cửa chắp tay nói: “Thiếu phu nhân.”
Tiết đại phu đưa áo choàng mỏng cho Phương Phù Lan: “Thiếu phu nhân mau đi gặp đi, điện hạ đã ngồi héo rũ cả đêm, chỉ lo uống rượu, ai khuyên cũng không nghe.”
Phương Phù Lan khẽ gật đầu, đi vào trong viện.
Gia đình này nhìn bên ngoài thì bình thường, nhưng hậu viện rất độc đáo, đang là mùa xuân, vạn vật đâm chồi nảy lộc, ngọc lan trắng trong viện đang nở rộ, dưới tán liễu rũ bên cầu đá, một người đang ngồi tại bàn đá tự rót tự uống.
Dáng người hắn mảnh khảnh, bên hông đeo một miếng ngọc bội cổ xưa, vừa nhìn đã biết dung mạo vô cùng tuấn tú.
Tựa như nghe được tiếng bước chân của Phương Phù Lan, hắn nói: “Tới rồi?”
Phương Phù Lan “Ừ”.
Hắn cười: “Ta biết nàng sẽ đến nên chờ ở đây.”
Nàng thông minh, hôm qua Vân Hy mang thánh chỉ kết án vụ án của Trung Dũng Hầu về hầu phủ, nàng nhất định đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Phương Phù Lan nhẹ nhàng khoác áo choàng mỏng lên vai hắn, ngồi xuống đối diện hỏi: “Tam công tử buộc bệ hạ giải quyết vụ án của hầu gia, bệ hạ phạt ngài phải không?”
“Phụ hoàng muốn trừng phạt nhẹ lão tứ, viện cớ rằng hắn không biết chuyện Xu Mật Viện đổi lương thực, chỉ trừng trị tội giám sát sơ suất, Diêu Hàng Sơn gánh chịu hơn phân nửa sai lầm.
Còn lại thì trừng phạt ta tội sơ suất, nói ta không tính rõ ràng sổ sách năm đó, bởi vậy Diêu Hàng Sơn mới lợi dụng kẽ hở lớn như vậy.” Hắn cười yếu ớt.
Phương Phù Lan nhìn hắn.
Đôi mắt hắn rất đẹp, đường cong mềm mại, khóe mắt hơi rũ xuống, là một đôi mắt đa tình bẩm sinh.
Nếu cười rộ lên, không biết sẽ hào hoa đến nhường nào.
Đáng tiếc hắn ít khi cười thiệt tình, như hiện tại, mí mắt hắn hơi nhíu lại, rất khó phân biệt tâm trạng của hắn.
Phương Phù Lan nói: “Thực ra năm đó ngài phát hiện sổ sách mà Vận Vương nộp có vấn đề, rõ ràng có thể báo cho bệ hạ, cớ gì kéo dài tới hiện tại.”
Lăng Vương thản nhiên nói: “Thôi, ông ta chán ghét ta.
Nếu ta làm gì cũng tốt sẽ khiến ông ta phiền chán, chọc giận ông ta.”
Hắn nhớ tới lần đầu làm việc, hoàn thành tốt một vụ án lớn, tưởng rằng sẽ được Chiêu Nguyên Đế tán thưởng, ai ngờ tấu chương đưa tới ngự án, Chiêu Nguyên Đế xanh mặt, không triệu kiến hắn suốt ba tháng.
“Vì vậy, không cần ông ta lo lắng để tìm lỗi lầm của ta.
Ta tự biết nên làm thế nào.
Mấy năm nay ông ta mắng ta không có thành tích gì, ta đã quen rồi.”
Phương Phù Lan hỏi: “Bệ hạ có nghi ngờ ngài về chuyện của Tam công tử không?”
“Ông ta muốn nghi ngờ cũng không có chứng cứ.” Uống cạn chén rượu, Lăng Vương lại rót một chén khác, đưa lên môi, “Đã bịt miệng sạch sẽ.
Bùi phủ và chùa Bạch Vân đều do lão tứ động tay.
Ông ta muốn chứng minh ta mượn đao giết người, nhưng ông ta tẩy sạch cho lão tứ bằng cách nào? Cho dù nghi ngờ, ông ta cũng sẽ không muốn truy cứu.”
“Hơn nữa lão tứ thật sự quá ngu xuẩn.
Chẳng qua thấy Minh Anh và Vân Hy thân thiết với nhau một chút, chưa chuẩn bị cái gì đã vội vàng tấn công ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ.
Chùa Bạch Vân lần này, nếu không nhờ ta dùng La Xu để dẫn Minh Anh đến Thanh Phong Viện, trước đó thả hai nhân chứng trong Thanh Phong Viện, sau đó nhờ người tiết lộ