Lão hòa thượng nấu bữa trưa xong, kêu Hạ Nguyệt Nam và Trình Sưởng đi ra sau bếp ăn.
Ông nghĩ Trình Sưởng bị bệnh tim, căn bản không nêm muối, ăn xong bữa cơm, miệng xuýt nữa cũng nhạt thếch.
Trình Sưởng không kén ăn, mỗi lần hắn phẫu thuật tim đều phải ăn đồ nhạt.
Hạ Nguyệt Nam nghĩ đến tiết đầu tiên của buổi chiều là tiếng Anh do Trình Sưởng dạy, vội vàng xem nhanh vài thứ, tìm tài liệu giảng dạy, đề nghị: “Anh có muốn chuẩn bị trước khi lên lớp hay không? Tiếng Anh dạy tiểu học bây giờ khó quá, đã bắt đầu học các thì, từ mới cũng không đơn giản, anh nhìn này,” anh lật một trang, chỉ cho Trình Sưởng, “Dài ngoằn ngoèo như vậy.
Tôi thi xong cấp 4 ở đại học là trả lại cho giáo viên hết, đọc sách giáo khoa mà chưa chuẩn bị giống như đọc kinh thánh.”
Anh lại nhìn đồng hồ, “chậc chậc”: “Còn mười phút nữa là vào học.
Thế này, nếu anh thấy không đủ thời gian, tôi cho học sinh vào học trễ chút.
Chúng tôi rất thoải mái về vấn đề thời gian lên lớp ở đây.”
Trình Sưởng cầm sách tiếng Anh, tùy tiện lật vài trang, phát hiện thật ra là thì quá khứ tiếp diễn, từ mới dài nhưng rất thông dụng, vì thế nói: “Không cần.
Tôi đi lấy ly nước, đúng giờ vào học.”
Nói xong, đặt chén vào bồn rửa, đi về phía văn phòng.
Hạ Nguyệt Nam: “……”
Lão hòa thượng đăng xăn tay áo chuẩn bị rửa chén, Hạ Nguyệt Nam bước tới nói: “Sư phụ cảm thấy giống như mình bị sỉ nhục.”
Lão hòa thượng nói: “Sự tồn tại của anh ta đối với sư phụ là một loại sỉ nhục toàn diện.
Thôi quên đi, anh ta bị bệnh tim.”
Hạ Nguyệt Nam cắn răng: “Được, quên đi.”
Anh rửa tay, đi đến sân chơi nhỏ, tập hợp học sinh hai lớp, dẫn bọn chúng đến phòng học lớn trên lầu hai, cao giọng nói: “Các em, hôm nay thầy Hạ mời giáo viên tiếng Anh mới cho các em ——”
Có em giơ tay: “Là người vô cùng đẹp trai tới tìm thầy Hạ sáng nay phải không ạ?”
“Mới nhìn thấy ở sân chơi!”
“Rất đẹp, giống như ngôi sao.”
“Không đúng, còn đẹp trai hơn!”
Hạ Nguyệt Nam: “……”
Nụ cười trên mặt dần dần biến mất, anh nhịn, cố gắng hít một hơi thật sâu, nhếch môi, vẻ mặt rạng rỡ: “Vậy chúng ta hoan nghênh thầy Trình mới tới ——”
Trình Sưởng bước vào phòng học, đi lên bục giảng: “Chào các em.”
Câu trả lời phía dưới là một tiếng “Quào ——” đầy sửng sốt, sau đó mới là “Chúng em chào thầy ——”
Trình Sưởng mỉm cười: “Thầy họ Trình, các em gọi là thầy Trình, hoặc là Mr.
Cheng” Xoay người, viết tên họ của mình lên bảng đen.
Trình Sưởng từng làm giáo viên dạy thay ở các trường tiểu học và trung học khi còn học đại học, sau đó ra nước ngoài du học, hầu như mỗi tiết tutorial đều phải báo cáo đồ án, nói năng rất gọn gàng trật tự.
Hạ Nguyệt Nam vốn đứng ở cuối lớp, nghĩ rằng nếu Trình Sưởng có vấn đề, anh có thể giúp ngay.
Nào biết càng nghe Trình Sưởng dạy thì càng bị đả kích, rầu rĩ rời lớp học, đi tìm lão hòa thượng.
Dạo một vòng, không thấy bóng dáng của lão hòa thượng đâu cả, cho đến khi ngửi được mùi khói dầu, đi tới nhà bếp thì thấy lão hòa thượng lại nhóm bếp.
“Làm gì đó?” Hạ Nguyệt Nam hỏi.
Lão hòa thượng ném những cái bánh bột mới nhào vào trong chảo dầu: “Thấy ở đây có bột mì nên nướng vài cái bánh.”
Ông bĩu môi về phía tòa nhà dạy học cách đó không xa, “Ai biết bệnh tim có thể ăn bao nhiêu muối, con không dám nêm, ăn mới mấy miếng mà miệng nhạt quá chừng.”
Hạ Nguyệt Nam ngồi xổm bên cạnh: “Vậy con cũng nướng cho sư phụ một cái, sư phụ sắp chết đói rồi.”
“Sư phụ không quen ăn nhạt như vậy à?”
“Không phải.” Hạ Nguyệt Nam chán nản, “Quá đẹp trai, ngồi ăn đối diện với sư phụ khiến sư phụ không nhịn được phải nhìn vài lần, xuýt nữa nhồi máu cơ tim, ăn không vô.”
Lão hòa thượng nướng bánh xong, đưa cho Hạ Nguyệt Nam một cái, sau đó ngồi xổm thành hàng cùng nhau ăn bánh: “Không những đẹp trai mà còn có tiền, lái xe đại G, sư phụ biết đại G không?”
“Biết, đặc biệt nam tính.”
“Đúng rồi, chú cảnh sát mà con gọi còn nói, may mắn là lái xe đại G, trượt xuống từ trên sườn núi mà không xảy ra chuyện lớn.
Nếu đổi thành xe khác, có lẽ đã bị phế thải từ lâu, không chừng người cũng không cứu được.”
Hai người nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Một lát sau, Hạ Nguyệt Nam nói: “Lần sau chúng ta giúp người thì cố gắng đừng tìm người đẹp như vậy.”
“Đẹp hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là không thể giàu như vậy.”
“Vẫn nên quan tâm đến cảm xúc của mình đúng không?”
“Đúng.”
“Tinh thần bị tổn thương quá nhiều.”
“Quá khó chịu.”
Một tiết học 40 phút, Trình Sưởng nhanh chóng kết thúc.
Trong lúc giải lao, Trình Sưởng đi ra nhưng không thấy lão hòa thượng và Hạ Nguyệt Nam, về văn phòng rót ly nước, ngồi trên ghế bên ngoài, xem học sinh chơi đùa.
Có vài cô bé vẫy tay sau lưng hắn và gọi: “Khê Khê, tới đây chơi!”
Trình Sưởng nghe thấy tên này, sửng sốt một chút, quay đầu nhìn, thấy một cô bé đang cầm quyển sách, đứng ở bậc thang rụt rè nhìn hắn.
Khi mới vào lớp, hắn đã chú ý tới cô bé này, vóc dáng nho nhỏ, ánh mắt vô cùng trong sáng, nghe giảng bài cực kỳ nghiêm túc, gọi cô bé trả lời, phát âm tiếng Anh chuẩn đến không ngờ.
Bắt gặp ánh mắt của Trình Sưởng, cô lấy hết dũng khí, bước tới, rụt rè hỏi: “Thầy Trình, thầy có dạy ngữ văn không?”
Giáo viên miền núi rất thiếu thốn, một giáo viên tình nguyện thường dạy tất cả các môn.
Trình Sưởng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Em có thể hỏi thầy một câu được không ạ?”
Cô bé đưa quyển sách tới trước mặt Trình Sưởng, “Em không hiểu bài thơ Đường này.”
Trình Sưởng nhìn thoáng qua, là 《 Thanh ngọc án · Nguyên tịch 》 của Tân Khí Tật, hắn nhẹ nhàng nói: “Đây không phải là thơ Đường, là thơ Tống.”
Trẻ con còn nhỏ thường lầm tưởng bài thơ nào cũng là thơ Đường.
Cô bé nhìn hắn một cách nghiêm túc, tuy rằng nửa hiểu nửa không vẫn gật đầu: “Em nhớ rồi, là thơ Tống.”
Đôi mắt của cô bé trong veo, Trình Sưởng nhìn cô hỏi: “Thầy nghe các bạn kêu em là Khê Khê, là chữ Khê nào?”
“Dòng suối.”
Trình Sưởng “Ừm”, lấy quyển sách từ tay Khê Khê, lật vài trang, quả nhiên ngay cả chú thích cũng không có.
Lại nhìn bìa trong, tuyển tập thơ Tống xuất bản những năm 1990, rất cũ, chắc tìm được ở chợ sách cũ, hoặc là ai đó tặng.
Hắn không nói gì, chỉ hỏi: “Câu nào em không hiểu?”
“Không hiểu câu nào cả.” Khê Khê vẫn còn hơi rụt rè, “Em thấy ngôi sao năm cánh bên cạnh đề