Ngày xuân ấm áp, gió lạnh đánh úp lại, thổi đến làm người rất thoải mái.
Sáng sớm ở khu nhà bình dân rất yên lặng, cảnh tượng học sinh cùng nhân viên đi làm vội vàng, chỉ có một vài người khi đi qua một con đường yên tĩnh, sẽ rẽ một đường khác, đi vào một cửa hàng bánh kem lịch sự tao nhã.
Mùi hương bánh kem trong tiệm bay ra ngọt ngào cùng với hương cà phê nồng đậm, tấm biển đặt ở cửa, chữ viết xinh đẹp, thể chữ rất nghệ thuật, rõ ràng là bút tích của phụ nữ.
Tên cửa hàng rất đặc biệt, làm người khác chú ý.
Hoa anh đào.
Cửa kính sát đất ở phía sau cửa sổ, bày quầy ướp lạnh, bên trong có đầy đủ các loại bánh ngọt nhỏ nhiều kiểu dáng, ngon miệng, trước mỗi loại bánh kem nhỏ, đều đặt một cái tên tinh xảo, dùng chữ viết nghệ thuật giống như trên tên cửa hàng viết những cái tên độc đáo.
Mỗi một cái bánh kem đều giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, ánh sáng sáng ngời chiếu vào trên bánh kem, dùng đường sợi và bơ làm thành hoa văn, chiếu rọi lấp lánh toả sáng, để khách hàng trong tiệm lui tới nghỉ chân chọn lựa loại bánh kem mình yêu thích.
Trong tiệm đã ngồi đầy bốn phần, Phương Tri Đồng mặc tạp dề, cột tóc đuôi ngựa, đứng ở sau quầy, dùng thủ đoạn của cả người, làm khách buổi sáng no bụng.
Trước quầy, Ninh Tiếu Tiếu nhỏ xinh điềm mỹ đang ngồi, chuyên chú vào màn hình laptop, gõ bàn phím, vội vàng viết bản thảo.
Viết chưa được hai hàng, Ninh Tiếu Tiếu hắt xì một cái, rút một tờ giấy, lau lau mũi.
"Đồng Đồng, cho mình một chén nước, mình phải uống thuốc.
"
Thời tiết chợt nóng chợt lạnh, cô ấy vừa không cẩn thận đã bị cảm.
Phương Tri Đồng rót một ly nước ấm, đặt ở trước mặt cô ấy: "Của cậu.
"
Ninh Tiếu Tiếu lấy gói thuốc ra, mặt ủ mày ê bẻ viên thuốc: "A Kỳ viết mấy đơn thuốc cho mình, cậu xem, anh ta có phải là có thù oán gì với mình hay không, mỗi một viên thuốc đều sắp lớn bằng đồng xu!"
Cô ấy chính là không thích uống thuốc, ngày thường đều là nhịn một chút là thôi, đã nhiều ngày làm bản thảo nên cô ấy mới không tình nguyện đi tìm bạn tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ lấy mấy loại thuốc.
Ninh Tiếu Tiếu cầm viên thuốc, nhìn qua nhìn lại, trừng mắt nhìn viên thuốc: "Đây là để người ta uống hay sao?"
"Tiền xu lớn nhỏ, vậy không phải là bánh quả tra ư?" Phương Tri Đồng buông nước vừa đun xuống: "Cậu đã cảm mấy ngày rồi, có thời gian vẫn là nên đi khám bác sĩ đi.
"
Vẻ mặt Ninh Tiếu Tiếu đau khổ uống xong thuốc, tiếp tục gõ bàn phím: "Đây không phải đang theo đuổi bản thảo hay sao, làm gì có thời gian đi bệnh viện, còn nữa A Kỳ không phải là bác sĩ sao, anh ấy còn hữu dụng nhiều.
"
Cô ấy dám khẳng định hai ba ngày sau, cảm sẽ biến mất vô tung vô ảnh, rất nhanh là sẽ tốt.
Phương Tri Đồng còn muốn nói gì đó, chuông gió trên cửa phục cổ, khi được khách đẩy cửa vào kêu leng keng.
"Xin mời vào.
"
Cô đi ra từ phía sau quầy, thân thiết chào hỏi, đoan trang mời khách.
Người vào thoạt nhìn không lớn tuổi, tuấn lãng soái khí, một thân thường phục vô cùng đơn giản, đều có thể làm mắt khách trong tiệm giống như đèn pha, nhìn chằm chằm mãnh liệt trên dưới.
Đường Khách Ngọc chọn một cái bàn dựa góc đối diện với cửa ngồi xuống, thậm chí cũng không liếc nhìn cô một cái.
Lần đầu tiên gặp được vị khách không coi ai ra gì như vậy.
Phương Tri Đồng đưa menu đến: "Tiên sinh, trong tiệm có bánh kem, còn có mấy phần cơm đơn giản, cùng với! "
"Khu rừng đen thế kỷ.
" Đường Khách Ngọc không nhận menu, thuận miệng nói ra tên của một loại bánh ngọt trên chiêu bài.
Phương Tri Đồng ghi lại trong một cuốn sổ nhỏ, tiếp tục hỏi anh: "Anh muốn uống thêm cái gì?"
"Cà phê.
"
"Cà phê nóng hay lạnh?"
"Nóng.
"
Phương Tri Đồng quay trở về sau quầy, bắt đầu làm bánh.
Sau khi cô quay về Ninh Tiếu Tiếu ghé vào trên quầy, hỏi cô: "Khách mới à?"
Người đàn ông này rất tuấn tú, nhưng rất xa lạ, thái độ cũng cực kỳ tệ, những tròng mắt đều dính trên người anh, là chỉ thấy túi da kia thôi sao? Nông cạn!
Phương Tri Đồng lấy ra bàn đựng trên giá, xay hạt cà phê, lắc đầu: "Không biết nữa, có lẽ là hộ gia đình mới cũng không biết chừng.
"
Đầu nhỏ của Ninh Tiếu Tiếu đong đưa lúc lắc, dời tầm mắt về trên laptop, nói thầm không ngừng: "Khu dân cư này cũng không gọi là phồn hoa, ngẫu nhiên còn sẽ có lưu mạn đến làm loạn, bắt ép mọi người bán đất, làm sao lại có hộ gia đình mới đến chứ.
"
Cô ấy thậm chí cảm thấy nơi này vài năm sau rất có thể sẽ bị san thành bình địa, không còn tồn tại nữa, mấy ngày gần đây, cũng bởi vì chuyện bán đất mà loạn đến không hề thoải mái.
Bột cà phê đã xay xong đổ vào đồ đựng bằng pha lê, Phương Tri Đồng trộn lẫn cà phê vào, đổ nước đốt lửa, lại nghiêng đồ đựng bột cà phê lên: "Sợ cái gì, anh Lãnh Kỳ cũng ở đây, thật sự dám đến thì liều mạng với bọn họ.
"
Ninh Tiếu Tiếu hừ nhẹ một tiếng, khăn giấy được ném vào thùng rác một cách chuẩn xác: "A Kỳ là dáng người giống cây gậy trúc, đứng ở chỗ đấy, hoàn toàn không có lực uy hiếp, trông cậy vào anh ấy còn không bẳng mình lên.
"
Phương Tri Đồng khom lưng lấy bánh kem ra: "Vậy nhiệm vụ bảo vệ sẽ giao cho cậu, lúc anh Lãnh Kỳ đến sẽ phụ trách phía sau, hai người phối hợp, làm việc không mệt.
"
"Nếu mà mình biết "Vịnh Xuân" thì tốt, đến lúc đó câu quyền bên phải một cái, câu quyền bên trái một cái, xem ai dám động.
" Ninh Tiếu Tiếu phát huy sở trường đặc biệt, gõ bàn phím, bắt đầu miện man suy nghĩ.
Phương Tri Đồng quấy nấu cà phê, lén nhìn gương mặt xa lạ của vị khách mới: "Hiện tại muốn trở thành đại sư võ thuật, sợ là chậm rồi.
"
Chỉ trong chốc lát này, vị khách đã từ chối mấy cô gái, là một vị khách rất khó tính.
Ninh Tiếu Tiếu khoa tay múa chân hai cái: "Ha! Ha! Ha! Nắm tay nhỏ của mình có lực lắm, không hề kém với "Vịnh Xuân", khẳng định có thể một địch hai.
"
Phương Tri Đồng gắp một miếng bánh kem phô mai anh đào, đưa cho cô ấy đang nổi giận: "Ăn nhiều một chút, tranh thủ một địch ba.
"
Ninh Tiếu Tiếu nhận lấy bánh kem, vừa ăn vừa soạn nhạc: "Ừm ừm ừm! Tri Đồng yên tâm, mình bảo vệ cậu!"
Thành công ngừng đề tài lại, Phương Tri Đồng bưng bánh kem và cà phê đưa cho vị khách mới đến.
Đường Khách Ngọc nhìn cô tươi cười, cầm lấy muỗng bạc, xúc một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, điểm tâm ngọt nho nhỏ biến mất không thấy: "Khó ăn.
"
Bị mùi hương cuốn lấy, cảm giác lấy lại tinh thần đã ở cửa hàng bánh kem, thật sự không quá thoải mái.
Khó ăn? Vị khách này không chỉ có tính tình không tốt, miệng cũng độc!
Thân là chủ tiệm bánh kem, Phương Tri Đồng có thể để mặc khách hàng tùy ý đánh giá mình, nhưng không chấp nhận được khách hàng đánh giá bánh kem mình làm như vậy.
"Ngài chờ