Trong bãi đỗ xe ngầm Phương Tri Đồng bị đánh thuốc mê choáng váng, khi tỉnh lại đã bị vứt ở nhà xưởng, hai tay hai chân bị trói chặt vào ghế, trong miệng còn nhét vải, cô trở thành con tin.
Người đàn ông mặc áo khoác da, xăm mình uốn tóc hút thuốc, đang nói chuyện với người khác: "Video anh xem rồi, tôi không bắt sai người giống như trước đó, buổi tối đến mà nhận người.
"
Trước mặt hắn ta còn có một người bị trói, cô quen biết, là Thẩm Lộ.
"Đưa đến? Có thể chứ, lại thêm 50 vạn.
" Hà Xương nghe thấy yêu cầu của Tiền San, cười rất gian trá.
Giọng nữ tức muốn hộc máu Phương Tri Đồng không nghe rõ, chỉ thấy người trước mặt này biến sắc trong nháy mắt: "Tiền San! Một hai lần được một tấc lại tiến một thước là đủ rồi, thật sự cho rằng tôi niệm tình cô à, không phải cô hầu hạ thoải mái đã sớm bị tôi ném ra bãi rác rồi.
"
Cho dù tách ra Tiền San vẫn bị bắt chẹt bảy tấc như cũ, trong lòng nén giận, chỉ có thể ăn nói khép nép muốn nhờ: "Anh Xương, đây là lần cuối cùng.
"
Lời nói mềm mại là hưởng thụ nhất, cả người Hà Xương lâng lâng, tròng mắt chuyển động, có tâm tư khác: "Chỉ nói như vậy thì sao tôi giúp được, một đám anh em đang chờ tiền, không phải tôi không giúp cô mà thật sự không có cách nào.
"
Tiền San ghê tởm nhổ nước bọt một cái, sau đó lại nở nụ cười tươi: "Anh ^^ Xương, gặp nhau ở chỗ cũ.
"
Hà Xương cảm thấy mỹ mãn cúp máy: "Con đàn bà thối vẫn là hình dạng đê tiện kia.
"
Phương Tri Đồng nhìn đám người này, ánh mắt hung ác, côn bổng ở bên chân bọn họ, đã lưu manh quen rồi nên nói chuyện cũng không lễ độ.
"Chậc chậc, con đàn bà Tiền San cũng rất biết chơi, lần trước chơi cùng anh Xương, âm thanh phóng đãng cũng chưa ngừng lại bao giờ.
"
"Cái miệng nhỏ kia cũng rất tuyệt, sướng đến mức lên trời.
"
"Nếu Phó Lễ Khiên biết trong lòng người đàn bà này còn có anh ta, có khi bị ghê tởm chết.
"
Hà Xương sớm đã không thèm để ý đến Tiền San, trong mắt hắn ta cũng chỉ là một công cụ, để mặc anh em muốn nói thế nào: "Bọn mày trông người, tao đi thoải mái chút.
"
Hà Bưu là phó thủ hạ của hắn ta, là người có đầu óc nhất trong đám này: "Anh Xương, bên phía tập đoàn Thái Bảo nói thế nào?"
Hà Xương nhìn đồng hồ vừa lúc chuyển đến 12 giờ: "Ba giờ, đồ tể Lê Hạc đến đây giao dịch.
"
Hà Bưu ném bình rượu xuống, cánh tay mang nước quấn qua vài cái nhìn Phương Tri Đồng chằm chằm: "Hai trăm vạn đổi một người phụ nữ, ra giá cao gấp đôi, lần mua bán này thật giá trị.
"
Đã lăn lộn lâu trên đường, gã ta cũng học được chút đồ vật, nơi nơi xếp người tìm hiểu tin tức, một khi gió thổi cỏ lay là tiên hạ thủ vi cường trói về, rồi gửi tin tức ra, ai ra giá cao thì bán cho người đó, dựa vào nghề nghiệp như vậy kiếm không ít lời.
Có xem cũng chỉ đến khiêu khích ở trước mắt, đều làm cho bọn họ dùng số lượng ép người, Hà Bưu thừa dịp lung lạc không ít người, đến bây giờ nổi danh có tiền nhưng còn chưa đủ, gã ta nhìn trúng một chỗ tốt, chỉ cần một chút vốn đi thay hình đổi dạng, vừa lúc thì Phương Tri Đồng xuất hiện nên tiến đến.
Hà Xương lé mắt nhìn cô: "Người phụ nữ của mình bị bán cũng không biết ai bắt, Nhị thiếu cũng có một ngày như vậy.
"
Phương Tri Đồng không đối diện với hắn ta, gắt gao cắn vải bố, an ủi chính mình từng chút, bình phục sự sợ hãi sâu trong nội tâm, những người này trước mắt sẽ không động vào cô chính là tình huống tốt nhất.
Hà Bưu cười hắc hắc: "Anh Xương, đi thoải mái đi.
"
Gã ta không quen nhìn Nhị thiếu, không đụng vào anh được thì xuống tay ở chỗ khác, mà gã ta chỉ thích chọn cắn một miếng vào đồ vật trân quý của người khác, lúc này còn có quan hệ với các thiếu gia nhà họ Đường, làm sao có thể không hưng phấn, gã ta bây giờ hận không thể giao dịch ngay với tập đoàn Thái Bảo, lại phái người đi xem sắc mặt Đường Khách Ngọc, nhất định sẽ rất đặc sắc.
Hà Xương mãnh liệt hút một điếu thuốc: "Thơm.
"
Mùi hương theo gió đến câu người nhất, tiền đến tay, hắn ta cũng có thể có tiểu thư phú hào như vậy cũng không chỉ một cái, ha hả, sau khi thành việc thật sự phải chọn ngày lành đi cảm ơn Nhị thiếu.
Hà Bưu cười đến đáng khinh: "Anh Xương mau đi đi, có em nhìn, anh yên tâm.
"
Sau khi Hà Xương rời đi, Hà Bưu phái người canh cửa, gã ta mang theo những người khác đi chuẩn bị, cho dù bây giờ không ai dám nháo việc ở đây, gã ta cũng không thể không đề phòng mà chuẩn bị cho sự an toàn.
So sánh với bầu không khí bắt đầu khẩn trương ở bên này, tập đoàn Thái Bảo ngoại trừ Lê Hạc thì các cán bộ cao cấp trong tập đoàn đều rất nhàn, ở giữa màn hình lớn có hai điểm đỏ, hoàn nguyên cuộc đánh nhau kịch liệt ở chợ đen.
Lôi Dư cứng nhắc nhìn đồng hồ: "Hồng Vũ thế nào?"
Bên cạnh máy móc lập loè Cố Hồng ngồi trên ghế xoay vòng vòng: "Rất thảm.
"
Lôi Dư bình tĩnh như thường: "Chuẩn bị nhiều thuốc trị thương một chút, Đường Khách Ngọc đã muốn cứu người lại muốn bản đồ xanh, vì đuổi thời gian sẽ ra tay tàn nhẫn.
"
Sau vài lần tranh đoạt bản đồ xanh cũng không thuộc sở hữu của ai, Mẫn Lạc và Hồng Vũ đều thất bại, bản đồ xanh vẫn ở chợ đen như cũ.
Cố Hồng nghĩ đến trường hợp Hồng Vũ bầm dập mặt mũi trở về không nhịn được mà run len, tên biến thái kia không thèm nhận người: "Lê Hạc! Để lộ tin tức ra, ném xa một chút.
"
Lê Hạc chà lau đoản kiếm xong cất vào trong hộp gỗ: "Ném xa đến đâu anh ta cũng sẽ tìm đến cửa.
"
Không ai hiểu Đường Khách Ngọc như kẻ điên giống anh ta, ai dính vào thì người đó xui xẻo.
Cố Hồng kêu thảm thiết: "Tôi lại không động người trong lòng anh ta cái gì, tìm tôi làm gì.
"
Lê Hạc lễ phép cười: "Ai bảo anh miệng rộng nói ra chứ, yện tâm, nếu anh ta đến tôi tuyệt đối sẽ đưa anh ra gánh tội thay.
"
Ai chọc được Đường Nhị thiếu chứ, Cố Hồng còn ôm ảo tưởng: "Mẫn Lạc cũng ở, cô ấy sẽ không có việc gì đi.
"
Lê Hạc mở hộp ra chà lau binh khí yêu thích: "Anh ta cũng ở chợ đen, anh không biết?"
Cố Hồng vừa kéo vừa chuyển động cổ như một người máy: "Anh! nói.
.
cái! gì?"
Lôi Dư bổ thêm một đao: "Nói cậu bị tính kế.
"
Đúng vậy, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến đám người kia còn có người có đầu óc, tự cho là không cẩn thận mà nói ra ngoài, có thể không cần tốn nhiều sức tiêu diệt đám cặn bã chướng mắt kia, bây giờ bị cắn ngược lại một cái, không nhìn thấy Đường Khách Ngọc kinh hoảng thất thố trước, anh ta đã mất hồn rồi.
Cố Hồng tê liệt ngã xuống ghế: "A, ha ha.
"
Thân đao chiếu sáng khuôn mặt của Lê Hạc, một