Phương Tri Đồng may mắn được mời tham gia một tiết mục nên thỉnh giáo một tiền bối có danh vọng về việc phối hợp chocolate và độ dày chồng lên của hỗn hợp.
"Nghiền thành bột phấn? Có phương pháp này sao, a, thật xin lỗi, tôi không biết cách này, thật ngại quá.
"
Trên hành lang dài của khách sạn có hai người đâm vào nhau.
Thẩm Lộ mặc một thân âu phục quần tây, vừa đẹp vừa thành thục: "Xin lỗi, tôi vừa rồi cũng xuất thần.
"
Hai người đều muốn xin lỗi nhưng Phương Tri Đồng nhanh hơn một bước, cô nhìn thẻ công tác của Thẩm Lộ: "Là đến bên này đi công tác sao?"
Thẩm Lộ cũng vừa phát hiện đến việc chưa lấy thẻ công tác xuống nên vội lấy xuống: "Ừm, tụ hội châu báu vừa mới kết thúc, buổi tối còn có party.
"
Trước kia Phó Lễ Khiên bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh, đi một đường cùng nhau, cũng là do anh ta mà phương hướng của nhà họ Thẩm thay đổi, bà nội bảo cô ta theo tâm ý của chính mình chọn lựa bạn đời, biết được loại tình huống này trong lòng cô ta không nhẹ nhàng được chút nào mà càng thêm trầm trọng.
Đã thấy anh ta gặp dịp thì chơi nhiều đột nhiên lại nhiệt tình thật lòng với cô ta, Thẩm Lộ cũng không biết làm sao cho phải, chỉ có thể tránh đi trước, nhân mấy ngày nay mà suy nghĩ thật kỹ.
Ánh mắt Phương Tri Đồng sáng ngời: "Oa, party.
"
Lộ ra biểu cảm như vậy Thẩm Lộ khó khăn đã đoán được tâm tư nhỏ của cô: "Muốn đi không?"
Phương Tri Đồng phóng điện với cô ta: "Có thể mang theo tôi không?"
Thẩm Lộ vốn dĩ muốn lừa dối cô nhưng thấy cô vui vẻ như vậy không thể nhẫn tâm được: "Khụ, vốn là không cho phép đi cửa sau nhưng thấy cô đáng yêu như vậy thì sẽ mang cô đi xem một chút.
"
Lá ngô đồng đầu hạ mới bắt đầu nảy mầm, mùi hương bánh mì baguette Pháp tràn ngập khắp đường phố, vách tường màu trắng khắc hoa song song làm nổi bật lên ánh sáng lập loè, cửa hàng châu báu trên quảng trường san sát nhau, cao quý điển nhã trước sau như một.
Trước cửa xoay tròn của khách sạn ca hoa, thân ảnh phong tư yểu điệu ra ra vào vào, thịnh hội châu báu đỉnh cấp hoàn toàn mới phảng phất như một bài thơ tình lãng mạn, dung hợp sự lóng lánh và lộng lẫy hoàn mỹ.
Lễ phục, giày cao gót là do Thẩm Lộ chọn, kiểu tóc cũng là cô ta hỗ trợ làn cho, lần đầu tiên có một người bạn quen thuốc tình huống hỗ trợ, cô rất may mắn.
Thẩm Lộ đặt một loạt trang sức để cô chọn: "Thích cái nào?"
Phương Tri Đồng nhìn trúng một chiếc nhẫn: "Cái này.
"
Đá quý rực rỡ lung linh rất thích hợp với làn da trắng nõn, Thẩm Lộ đeo lên cho cô: "Thích bộ này không? Không thích thì chúng ta đi đổi.
"
Cô rất ít khi mặc chính thức như vậy, Phương Tri Đồng rất thích: "Không đổi, cô đi đổi đi, tôi đi make up trước.
"
Cuối cùng tô son môi lên thì nhân nhi trong gương cũng nhiễm một tầng hơi thở của nơi này, cổ điển, mộng ảo.
"Tôi xong rồi.
" Thẩm Lộ thay quần áo xong, xốc rèm che lên, cô quay đầu.
Phòng to như vậy, hai người một đứng một ngồi nhìn nhau đều là nhân nhi cực xinh đẹp, một người cao quý, một người mỹ diễm.
Con đường lớn lát gạch, kiến trúc kiểu Pháp cổ xưa đứng sừng sững, xếp thành hàng dài, an tĩnh, camera truyền thông dừng lại một hai phút trên người mỗi vị khách tiến và, ghi lại sự tốt đẹp trong nháy mắt.
Trên lá cây ngô đồng có ánh sáng lập loè của đèn màu, các vị nữ sĩ tiến vào tham gia party, gương mặt mỉm cười, nam sĩ mặc chưa quá mức chính thức nhưng khéo léo có lễ.
Hai người vừa đi vào thì tách ra, Thẩm Lộ thuộc về nhà thiết kế châu báu, mọi người đều là đến làm quen lẫn nhau thuận tiện giao lưu linh cảm.
Phương Tri Đồng đi rồi lại dừng, nhìn ngó khắp nơi, những party cô từng tham gia đều có liên quan đến điểm tâm ngọt, rất ít khi có cơ hội học tập về châu báu, lúc này vừa lúc mở rộng tầm mắt.
Xuyên qua cổng vòm đi vào phòng, trên sân khấu màu vàng có một cô gái mỹ lệ, dừng lại ngắn ngủi rồi xoay người rời đi, đá quý hợp lại với các cô càng tăng thêm sức mạnh, hoặc lạnh lùng, hoặc sáng diễm, làm người vừa nhìn đã bị thu hút.
Sắc trời hơi ám, Phương Tri Đồng ra khỏi phòng, ánh đèn trên đầu hoàn toàn kéo người vào nhạc viên, kẹo bông gòn thổi qua trước mặt cô.
Tuy ngôn ngữ khôn quá lưu loát nhưng giao lưu không có bất cứ vấn đề gì, trong tay cô cầm kẹo bông gòn giống một đám mây màu hồng, chụp một bức ảnh gửi cho tiên sinh ở trong nước.
Trong tập đoàn Tuyệt Thế Mẫn Lã ngồi xổm ở một góc, trên mặt làm bộ làm tịch lật sách thực chất lại thường thường lén nhìn Đường Khách Ngọc cùng với chiếc vòng màu tím trên tay anh, màu sắc hoa lệ như vậy lại ở trước mặt anh ta.
Hừ, thần khí cái gì, còn không phải có người bạn gái sao, khoe khoang cái gì.
Đường Nghiên ký tên xong, "Người khôn" đưa một phần hợp đồng trong đó cho Phó Lễ Khiên: "Phó thiếu, hợp tác vui vẻ.
"
Nhà họ Phó đã đứng sừng sững ở thành phố A vài chục năm, cất chứa không ít trân phẩm, cũng thu hoạch thứ phẩm ngẫu nhiên có một chút tỳ vết cũng sẽ không ở lâu, đều cho Phó Lễ Khiên để anh ta xử lý.
Áp suất quanh thân của Đường Khách Ngọc rất thấp, bốn người cách hơn 10 mét ở ba phương vị đều có thể cảm nhận được.
Đường Nghiên liếc nhìn anh một cái rồi lại nhìn văn kia, em trai vừa rồi còn nghiêng đầu đội mũ phản nghịch ngồi trên ghế đảo mắt đã đổi thân tây tráng, khí chất này thật sự làm anh ấy hiểu rõ.
"Người khôn" cười tủm tỉm ngồi về vị trí, xoay bút chậm rãi đợi sự việc phát triển, không biết nguyên nhân gì cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta xem kịch.
Phó Lễ Khiên cất xong hợp đồng: "Thật trùng hợp, hiếm khi có nhất trí với Nhị thiếu, từ lúc vào cửa tôi cũng rất khó chịu, để cho tôi tức giận một chút là không tìm thấy bất cứ lý do gì lại truyền đến trên người của anh.
"
Đường Khách Ngọc chậm rì rì mà nói: "Chuyện lật trời tôi cũng không có hứng thú, nhưng mà rất ngoài ý muốn là anh có thể ở nửa năm.
"
Mẫn Lạc nghe thấy mơ màng hồ đồ, cũng không quên nói trong lòng một câu, bản lĩnh trợn mắt nói dối này mạnh hơn anh ta.
Nhắc đến chuyện này Phó Lễ Khiên nghĩ đến trước đó lại nghĩ đến Thẩm Lộ còn chưa để ý đến anh ta, ho khan một tiếng: "Bánh kem ăn rất ngon.
"
Đường Khách Ngọc giương mắt: "Ăn ngon là xong rồi?"
Phó Lễ Khiên: "????"
Hai mắt tình chuyển động trên sách, Mẫn Lạc nháy mắt đã hiểu ý tứ của anh, ôi trời! Anh đến khen người đi! Ý tứ rõ ràng như vậy mà không hiểu.
"Người khôn" lắc đầu, cái tên vệ sĩ cộc lốc này rất sợ Nhị thiếu không biết anh ta đang làm gì đúng không.
Phó Lễ Khiên nhìn thấy hai chữ nhắc nhở trong sách: "khen người" anh ta mới phản ứng lại: "A! Phương tiểu thư cũng rất xinh