"Lòng người...luôn luôn là thứ độc ác nhất..."
**************
Nhìn Thiên Tàng mạnh mẽ bẻ Thoát Cốt kiếm của mình, Dạ Khê Hàn cũng là lần đầu tiên cảm thấy Thoát Cốt kiếm của mình sẽ bị gãy, lúc đang muốn rút lại, Thiên Tàng lại gắt gao nắm lấy, làm Thoát Cốt kiếm không có cách nào nhúc nhích được nữa.
"Con gái nuôi của Hạ Anh Kiệt, Hạ Khê Hàn..."
Thiên Tàng cười lạnh, rồi nói tiếp: "Lúc trước bỏ sót ngươi, thật sự là thất sách!"
Thiên Tàng dùng sức kéo, Dạ Khê Hàn vô pháp kháng cự lại sức mạnh này, nhưng lại không thể để vũ khí rời khỏi tay, lại bị Thiên Tàng kéo lại, thân hình bay lên, sau đó thân thể lại nặng nề đập vào cây cột trên sân tập võ, ngực phổi đều bị thương nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi.
Dạ Khê Hàn che lại ngực, chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn tên nam nhân tựa hồ đang cuồng loạn trước mắt kia.
"Phụ thân của ngươi chính là một tên âm mưu đen tối lòng dạ độc ác, chính hắn...chính hắn khiến cho rất nhiều người chôn thân ở Nam Cương!"
Thiên Tàng gầm lên, phảng phấp đã rất nhiều năm hắn muốn lên án, nhưng vẫn luôn đè nén lại trong đáy lòng tối tăm của mình.
"Nam Chấn Sơn cũng là tên khốn nạn! Bọn chúng đều khốn nạn!"
Thiên Tàng nhìn không thấy, hai mắt vẫn còn đổ máu, giống như đang chảy huyết lệ, khóe miệng lại cong lên một độ cung, làm người khác cảm thấy có một loại điên cuồng không thể tưởng tượng được.
"Sư phụ của ta...sư huynh sư đệ của ta, bằng hữu của ta...một đám người chết ở trước mắt của ta..."
Thiên Tàng vẫn tiếp tục cười lạnh: "Đức Phật...? Đức Phật có thể cứu bọn họ sao? Đức Phật có thể cứu lòng người sao?"
Thiên Tàng mở đôi tay ra, tựa như đang chế giễu tiếng Phạn đang phát ra từ An Ninh tự kia, đó chính là bóng ma đang gào thét ở trong lòng hắn.
"Không...Ngài bất lực...!vậy thì chính ta sẽ động thủ."
Thiên Tàng nắm chặt tay, Phó Vân Mặc đỡ Dạ Khê Hàn đứng dậy, hai người giương mắt nhìn thần sắc điên cuồng kia của Thiên Tàng, trong lòng có hận, nhưng lại có sự thương cảm...!
Người đáng giận, tất có chỗ đáng thương...!
"Nói vô nghĩa thật nhiều."
Tào Hàn nói một câu, đôi mắt xinh đẹp mất đi tiêu cự kia nhìn về phương hướng của Thiên Tàng, nói: "Tào lão nhân, động thủ đi!"
"Ngươi thật biết sai người khác mà..."
Tào Nhất Sư nhịn không được mà thở dài, ai bảo hắn thương yêu con gái của mình chứ, bất đắc dĩ, đành phải ra tay.
Ngân châm trong tay của Tào Nhất Sư phóng ra, mắt thấy Thiên Tàng cũng không tránh không né, để ngân châm đâm thẳng vào trong cơ thể của mình, nhưng mà đâm vào cũng không sâu, đã bị [Kim chung tráo] mà hắn khổ luyện cản lại được.
"Diêm Vương sầu, ngân châm của ngươi đối với ta không có tác dụng."
Chỉ thấy Thiên Tàng nói xong, thân thể chấn động, lại bức toàn bộ ngân châm phóng ra ngoài.
"Vậy sao?"
Tào Hàn cười cười, lại thấy Thiên Tàng nhíu mày, lúc muốn cử động, động tác lại vô cùng chậm chạp...!
"Ta đoán ngươi có thể luyện nhiều võ công như vậy, mà không bị phản phệ, hẳn là cũng ăn cổ rồi chăng?"
Đôi mắt mờ mịt kia của Tào Hàn lại dần dần trở nên sắc bén, sự sắc bén làm người khác không dám tiến đến gần.
"Nếu như ngọn nến này đối với ngươi không có công hiệu, nhưng thuốc giải có thể giải được trăm loại độc kia, chắc hữu hiệu đối với ngươi nhỉ?"
Tào Hàn không nhìn thấy nhất cử nhất động của Thiên Tàng, chỉ nghe được Tào Nhất Sư cười khẽ, nói: "Tất nhiên hữu hiệu."
Nhìn hành động mất tự nhiên của Thiên Tàng, Tào Nhất Sư lập tức nói: "Chính là hiện tại!"
Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn và Nam Côn Luân đồng thời tấn công lên, Dạ Khê Hàn vẫn lựa chọn quấn lấy cổ của Thiên Tàng, Thoát Cốt kiếm thu hồi cực nhanh chóng,, chỉ thấy Thiên Tàng căn bản không thể thở nổi, tay vẫn cố kéo Thoát Cốt kiếm ra, nhưng mà lần này lại không thể kéo Thoát Cốt kiếm ra được nữa.
Nam Côn Luân lập tức từ phía sau lưng của Thiên Tàng, đâm vào trái tim của Thiên Tàng, chính là tuy có thể nhiều hơn nửa tấc, nhưng thân thể của Thiên Tàng vẫn như cũ cứng rắn như sắt...!
Phó Vân Mặc lúc này linh hoạt hành động, thẳng tắp hướng về phía đôi mắt của Thiên Tàng, Thiên Tàng nhất thời ốc không mang nổi mình ốc, Vân Trung Tiên trực tiếp đâm vào đôi mắt của Thiên Tàng, mà thân kiếm xuyên qua tới ót, toàn thân Thiên Tàng trong nháy mắt ngừng lại toàn bộ động tác.
Phó Vân Mặc không dám khinh địch, lập tức thối lui, Nam Côn Luân và Nam Côn Luân cũng thối lui lại.
"Thế nào rồi?"
Tào Hàn hỏi, mà Tào Nhất Sư vẫn trả lời: "Tuy rằng bị đâm xuyên qua đầu...nhưng hắn ta vẫn sừng sững như cũ không ngã xuống..."
Thân thể Thiên Tàng loạng choạng trong chốc lát, sau đó ổn định lại thân hình...!
"Ta không phải nói rồi sao? Ta là ác quỷ...thì sẽ không chết..."
Thiên Tàng tuy rằng còn đang nói, nhưng miệng lại phun ra một ngụm máu đen, trong máu đen, lại có sâu bò ra.
Tào Nhất Sư thấy thế, ngân châm trong tay phóng ra, đem con sâu đó gắt gao ghim xuống mặt đất.
"Nhưng mà ác quỷ, cuối cùng cũng sẽ tiêu tán thành mây khói..."
Người nói chính là Phó Vân Mặc, nàng biết Thiên Tàng đã là nỏ mạnh hết đà (sắp chết), lại nhìn nét mặt hắn vẫn như cũ không có chút sợ hãi nào, vẫn đang cười như cũ, nụ cười kia lại mang theo sự quỷ dị.
"Ta tiêu tán....vẫn có người phải chôn cùng ta...rất nhiều rất nhiều người..."
Thiên Tàng quỳ rạp xuống đất, cười đến rợn người....!
Điều này làm cho mọi người có một số dự cảm chẳng lành...!
"Có ý gì...?"
Nam Côn Luân hỏi, vô cùng cảnh giác mà nhìn Thiên Tàng, sợ hắn lại đột nhiên xuất ra đại chiêu gì đó.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Thiên Tàng ngửa đầu lên trời cao mà cười ta, vốn dĩ mưa đã ngừng lại, thế nhưng lại đổ xuống, không lớn, mưa phùn kéo dài, lại bởi vì hình ảnh máu tanh hiện tại làm tăng thêm vài phần đau thương, cơn mưa này đổ xuống cũng như tẩy rửa trận giết chốc này...!
"Lòng người...luôn luôn là thứ độc ác nhất..."
Thiên Tàng nằm xuống, thình thịch một tiếng cũng không còn tiếng động nào, nhưng tiếng cười thảm thiết cuối cùng của hắn tựa như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, rơi vào trong lòng không vứt đi được.
"Chết rồi...đã chết rồi sao?"
Nam Côn Luân nhìn Thiên Tàng ngã dưới mặt đất không còn nhúc nhích nữa, trong lòng vẫn có chút không thể tin được...!
Người cường đại như vậy, thậm chí có chút không chê vào đâu được, cư nhiên lại chết như vậy?"
Câu nói cuối cùng kia của hắn...rốt cuộc là có ý gì?"
Một khắc Thiên Tàng ngã xuống kia, tăng bào của hắn dần dần chảy ra máu loãng, ngay sau đó lại bị nước mưa dội tới, vốn dĩ thân hình to lớn kia cũng dần dần khô lại, mọi người thấy tình cảnh này, không ngăn được có chút kinh ngạc...!
Tào Nhất Sư đem tình cảnh nói cho Tào Hàn, Tào Hàn nhíu mày, nói: "...Thân hình của hắn rõ ràng là dùng chính cổ trùng để duy trì, sinh mạng và cổ trùng tồn tại cùng nhau, hiện tại cơ thể chết đi, cổ trùng trong cơ thể cũng đã chết, sức sống khí lực của thân thể cũng theo đó mà tan đi."
Thật giống như một con...ác quỷ tan thành mây khói...!
"A ————"
"A ——"
Liên tiếp những tiếng kêu la thảm thiết truyền đến, làm mọi người lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn trên chiến trường Tu La, phát hiện đám cổ nhân kia vào lúc này cư nhiên lại càng hung mãnh hơn, mặc kệ cổ nhân hay là đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, gặp người liền cắn, giống như dã thú phát cuồng.
"....Chuyện gì xảy ra thế này?"
Phó Vân Mặc nhìn tình cảnh thảm thiết ở trước mắt, hình ảnh máu thịt bay tứ tung, không chịu nổi mà siết chặt Vân Trung Tiên trong tay, chỉ là chân lại có chút mềm nhũn...nàng cảm thấy bản thân sắp phải đối mặt, khó khăn lơn hơn nữa rồi...!
"Hắn...Thiên Tàng, là cố ý chịu chết!"
Tào Hàn nhíu chặt mày, rồi nói tiếp: "Ta hiểu rồi...trong cơ thể Thiên Tàng có mẫu cổ (cổ độc đầu tiên)...hắn dẫn chúng ta