"Ân...chuyện giang hồ đã xong rồi, muốn học theo mấy vị cao nhân gì đó mà đi quy ẩn."
**************
Đại hội võ lâm oanh oanh liệt liệt một trận thì giải tán, chỉ là trong miệng mọi người ngoại trừ Minh chủ võ lâm Ninh Bất Khuất vừa rồi, tất nhiên còn có Nguyệt Lạc sơn trang đã bị giang hồ thanh tẩy.
Tứ Hải lâu náo nhiệt hẳn lên, trong miệng đều là tên họ Nhạc kia, Phó Vân Mặc cũng không thèm để ý, đi thẳng đến chỗ Lý nhân tinh.
"Lý chưởng quầy, có gặp qua Trương Ma Tử không?"
Lý nhân tinh vừa nghe, mày chau lại, thở dài, nói: "Hậu viện."
Phó Vân Mặc ra hiệu cho Nam Côn Luân, lập tức chạy tới hậu viện, liền thấy Tiểu Ngọc Nhi và Trương Ma Tử hình như đang làm gì đó, thanh âm rất nhỏ, bọn họ không nghe thấy rõ ràng.
"Trương Ma Tử."
Phó Vân Mặc đi tới, nghe thấy thanh âm của Phó Vân Mặc, Trương Ma Tử lập tức quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ, tay vẫn còn quấn băng vải đang muốn bỏ trốn, lại bị Nam Côn Luân bắt tại trận.
"Cầu xin các ngươi, đừng giết Ma Tử ca, hắn thật sự dự định hối cải để làm người tốt rồi, thật mà!"
Tiểu Ngọc Nhi cũng sợ đến mức quỳ xuống, giữ chặt chân của Nam Côn Luân, rất sợ một chưởng của Nam Côn Luân sẽ đánh chết Trương Ma Tử.
Mà Trương Ma Tử vẫn còn cắn chặt môi, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ là thân hình cứng đờ còn đang run rẩy, hiển nhiên hắn đối với hai người này có biết bao sợ hãi...!
"Bọn ta lúc nào nói muốn giết hắn chứ..."
Phó Vân Mặc liếc xéo, nhìn Trương Ma Tử, nói: "Cái túi vừa rồi là ngươi ném lên phải không?"
Trương Ma Tử không nói gì, thậm chí còn không nhìn Phó Vân Mặc...!
"Đa tạ một côn này của ngươi, nếu ngươi muốn hối cải để làm lại người tốt, vậy thì làm cho tốt, nếu như bọn ta phát hiện ngươi cô phụ Tiểu Ngọc Nhi, cho dù bọn ta ở cách xa ngàn dặm, cũng sẽ đến lấy đầu của ngươi."
Trương Ma Tử nghe xong, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, sắc thái trong mắt đều khó phân biệt, không biết đang suy nghĩ gì.
"Bọn ta và ngươi không có lời gì để nói, nhưng mà nhớ kỹ lời ta nói vừa nãy, hối cải để làm người tốt, đối xử với Tiểu Ngọc Nhi cho thật tốt, nếu không..."
Phó Vân Mặc làm một động tác cắt cổ, nói xong, Nam Côn Luân lúc này mới buông Trương Ma Tử ra, nói: "Đi thôi, đừng quấy rầy hai phu thê bọn họ nữa."
Làm một cái bóng đèn chuyên nghiệp, Nam Côn Luân đã biết lúc nào có thể đến, lúc nào có thể lui ra.
Phó Vân Mặc gật đầu, lúc cùng Nam Côn Luân rời đi, thanh âm của Trương Ma Tử lúc này mới vang lên.
"Đa tạ."
Hai chữ này, bao hàm quá nhiều nghĩa, quá nhiều cảm xúc phức tạp, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân ăn ý không có đáp lại, rời khỏi hậu viện.
- ----------------
Vùng ngoại ô, Nhạc Lâu Phong đỡ Nhạc Văn Quân đang chật vật rời đi....!
"Ta làm tất cả mọi việc đều vì Nguyệt Lạc sơn trang..."
Nhạc Văn Quân thấp giọng nhắc lại, Nhạc Lâu Phong nghe thấy, lại không nói gì, tiếp tục đỡ hắn đi...!
"Ta làm tất cả mọi việc đều vì Nguyệt Lạc sơn trang!"
Nhạc Văn Quân đẩy mạnh Nhạc Lâu Phong ra, trong trạng thái điên cuồng vừa cười vừa khóc, mà Nhạc Lâu Phong lại hét lại một câu: "Nguyệt Lạc sơn trang đã không còn tồn tại nữa rồi!"
Một câu này, tựa như một chậu nước lạnh tạt lên cảm xúc hiện tại của Nhạc Văn Quân, trong lòng như một mảnh trống rỗng...cái gì cũng không còn nữa.
"Quả thực sẽ không tồn tại nữa."
Một thanh âm âm u lạnh lẽo truyền đến, như một tầng áp lực, lúc lan truyền từ tai đến trong lòng, như một tảng đá lớn đè xuống, nháy mắt liền hít thở khó khăn.
Dạ Khê Hàn từ trong rừng đi ra, phía sau mang theo giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo, một nửa gương mặt đeo mặt nạ bạch ngọc kia, cánh môi nhấp nháy, liền hiểu tâm tình của nàng hiện tại không tốt lắm.
"Thế nào? Ma giáo cũng muốn đạp một cước sao?"
Nhạc Văn Quân nhìn Dạ Khê Hàn ở trước mắt, trong lòng đã không còn sợ hãi, đã chết tâm, há còn sợ cái gì nữa chứ?
"Phế bỏ võ công, thì tha cho các ngươi."
Đây là lời vừa rồi Phó Vân Mặc muốn làm, nhưng nàng ấy mềm lòng không thực hiện, Dạ Khê Hàn muốn thay nàng ấy đòi lại công đạo.
"Ta không nhớ rõ Nguyệt Lạc sơn trang đã chọc gì tới Ma giáo các ngươi."
Nhạc Văn Quân nói, mà Nhạc Lâu Phong tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn đứng trước mặt Nhạc Văn Quân như cũ, không chịu rời đi...!
"Đích xác là không có, nhưng có người mà ngươi không nên chọc đến, ngươi ra tay, hay là ta ra tay?"
Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn đã rút ra, Nhạc Lâu Phong thậm chí còn cảm thấy hai chân của mình đều run lên, mà Nhạc Văn Quân ở phía sau nhìn thấy từng đoạn từng cái gai trên Thoái Cốt kiếm đều làm người khác sợ hãi kia, bỗng nhiên kia, nụ cười lạnh chứa sự giễu cợt, tuyệt vọng đến mức ngửa mặt lên trời mà cười to...!
Nhạc Văn Quân dùng một chưởng đánh vào nơi đan điền của chính mình, không chút do dự mà quyết định, mắt thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi, liền ngất đi.
"Cha ——!"
Kể từ ngày đó không ai nhìn thấy hai cha con này nữa, nhưng mà nghe nói có người nhìn thấy ở Tuyết Sơn đỉnh có một hộ gia đình, bộ dạng rất giống hai cha con Nguyệt Lạc sơn trang, đương nhiên đó đã là chuyện rất lâu về sau...!
- -----------------
Đêm khuya, Lý nhân tinh còn chưa rời đi, mà Tiểu Lý chưởng quầy đã đúng hạn tới, Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn và Nam Côn Luân đều đi đến đại sảnh, trên tay đều cầm tay nải, thoạt nhìn lại là một buổi tối phải từ biệt nhau.
"Phải đi sao?"
Tiểu Lý chưởng quầy hỏi, mà Phó Vân Mặc gật đầu, đại diện cho hai người còn lại trả lời vấn đề của Tiểu Lý chưởng quầy.
"Ân...chuyện giang hồ đã xong rồi, muốn học theo mấy vị cao nhân gì đó mà đi quy ẩn."
Phó Vân Mặc cười nói, nhưng mà quả thực lời này là lời thật lòng, từ lúc xuyên vào trong sách, liền không có một ngày nhàn hạ, hiện tại cũng nên nghỉ ngơi rồi.
"Vậy còn ngươi?"
Tiểu Lý chưởng quầy quay đầu nhìn về phía Nam Côn Luân, chỉ thấy Nam Côn Luân gãi gãi đầu, nói: "Ta vẫn chỉ là người tầm thường, phải gầy dựng lại Nam gia...sau đó...sau đó..."
"Sau đó cưới Ninh Mẫn Nhi đúng không, cái này có gì mà khó mở miệng đến vậy chứ?"
Phó Vân Mặc một câu nói toạc ra hết, chỉ thấy mặt của Nam Côn Luân hiếm thấy đỏ ửng lên, nói: "Tiểu Mặc tỷ!"
Một bên Dạ Khê Hàn cười mà không nói...!
"Đúng rồi Tiểu Lý chưởng quầy."
Phó Vân Mặc nhìn về Tiểu Lý chưởng quầy, muốn ghi tạc nam nhân ôn nhuận này ở trong lòng, nam nhân này đã giúp đỡ nàng quá nhiều rồi.
"Hử?"
"Giúp ta gửi cho Mạc tiên tử một câu."
Lời này vừa nói ra, Dạ Khê Hàn ở một bên có phản ứng, ý cười ở khóe miệng thu lại, mà Phó Vân Mặc hình như cảm giác được, nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Khê Hàn, lúc này mới làm thần sắc của người nọ hòa hoãn xuống.
"Hi vọng nàng ấy có thể nắm bắt được hạnh phúc ở trước mắt."
Phó Vân Mặc nhớ tới gương mặt yêu mị kia của Thu Hồng Y, không nhịn được mà lắc đầu thở dài, cũng không biết yêu nữ Thu Hồng Y này không biết lúc nào mới nắm chặt Mạc tiên tử ở trong tay nữa.
"Ân, được."
Tiểu Lý chưởng quầy đồng ý, Phó Vân Mặc vào lúc này mới than một tiếng, nói: "Lưu luyến a...."
Nàng quay đầu nhìn về phía Nam Côn Luân, nói: "Về sau phải nỗ lực hơn, ta sẽ đến thăm ngươi."
"Ân, Tiểu Mặc tỷ, tỷ cũng bảo trọng!"
Hốc mắt Nam Côn Luân đã đỏ ửng lên, làm liên lụy Phó Vân Mặc cũng có chút xúc động muốn khóc...!
Người bằng hữu đi chung cả con đường dài, chung quy cũng nên có thời điểm phải từ