"Xương cốt làm sao đột nhiên mềm nhũn đi rồi"
****************
Ngày kế tiếp, Phó Vân Mặc cảm thấy bản thân thật sự ngủ quá lâu rồi, xương cốt cả người phảng phất cứng đờ đi, nàng thật sự muốn vận động gân cốt, cho nên sáng sớm liền nhờ Tiểu Ngọc Nhi đỡ mình dậy, đến sân đi tản bộ.
Buổi sáng Tứ hợp viện vẫn cứ bận rộn như vậy, mọi người đều vội vàng rửa mặt chải đầu, mà chỉ có Phó Vân Mặc khoác áo ngoài ngồi ở sân.
"Tiểu Mặc tỷ! Thương thế của tỷ không có việc gì chứ!" Nam Côn Luân vừa nhìn thấy nàng liền chạy tới, Phó Vân Mặc nhìn nam hài đang nở nụ cười tươi, liền cười nói: "Có thể có chuyện gì chứ, chỉ còn một miệng vết thương thôi."
Thời điểm Nam Côn Luân mới quan tâm Phó Vân Mặc một chút, nhưng Trương Đại Ma Tử đang đứng ở sân hừ lạnh một tiếng nói: "Có người mạng tốt a, có đích thân Mạc tiên tử cùng Chưởng quầy hỗ trợ giả bộ nghỉ bệnh, có một miệng vết thương liền xin nghỉ nửa tháng, nếu miệng vết thương lớn hơn một chút, e là xin nghỉ nửa năm a ~"
Trương Ma Tử miệng không buông tha người, Nam Côn Luân vừa muốn nói gì đó, lại bị Phó Vân Mặc ngăn cản, cùng chó điên cãi nhau là không cần thiết.
Chính là Phó Vân Mặc không lên tiếng, vừa vặn lại để Mạc Ly Hề đến Tứ hợp viện thăm Phó Vân Mặc chứng kiến một màn này.
"Vị đại ca này, chẳng lẽ là muốn xin nghỉ giả bệnh nửa năm? Ta nghĩ ta có thể giúp được cho ngươi." Mạc Ly Hề nói xong, sờ sờ thanh kiếm bên hông của mình, Trương Ma Tử kia vừa nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch, lập tức tránh ra, nhìn bộ dạng Trương Ma Tử kẹp chặt cái đuôi đào tẩu, Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc đồng thời cười ra tiếng.
"Xin chào, Mạc tiên tử." Nam Côn Luân hướng Mạc Ly Hề ôm quyền, Mạc Ly Hề nhìn hắn cười cười, ánh mắt liền rơi xuống trên người Phó Vân Mặc.
"Ra đây vận động, cũng phải cẩn thận miệng vết thương, động tác đừng quá mạnh." Mạc Ly Hề ôn nhu dặn dò như thế này, Phó Vân Mặc thật ra cảm thấy loại ôn nhu này làm mình có chút không biết theo ai, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nói: "Ta biết rồi, ta cũng không phải hài tử ba tuổi mà ~"
"Ha ha ha! Lần đầu tiên thấy bộ dạng quẫn bách như vậy của Tiểu Mặc tỷ!"
"Tiểu tử thúi, nếu không phải vì giúp ngươi, ta sao lại có vết thương này?" Phó Vân Mặc liếc mắt Nam Côn Luân một cái, tên tiểu tử thúi này còn trêu chọc mình!
"Vâng, Tiểu Mặc tỷ, đại ân đại đức của tỷ, đệ nhất định nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ báo đáp ân tình này của tỷ!
Nam Côn Luân nói phụ họa theo, nhưng lại làm Phó Vân Mặc vừa lòng, trong tiểu thuyết, Nam Côn Luân là người có ân tất báo, nói được làm được, làm người quả thực không tệ, cho nên nàng không nghi ngờ lời nói của Nam Côn Luân, thậm chí cảm thấy kết giao bằng hữu với hắn, quả thực không tồi.
"Kỳ thật là Ninh chưởng môn để cho ta tới vấn an ngươi, đợi một lát hắn xong việc sẽ cùng nữ nhi lại đây." Mạc Ly Hề nói xong, lại thấy trong mắt Phó Vân Mặc chợt lóe qua tia thất vọng, lập tức nói thêm: "Đương nhiên, ta cũng thực lo lắng cho thương thế của ngươi, cho nên liền đến đây."
Quả nhiên, sau khi nói xong, Phó Vân Mặc gợi lên một nụ cười tươi: "Đa tạ, đại hội võ lâm thế nào rồi?"
Phó Vân Mặc vừa nói xong, Nam Côn Luân liền lập tức trả lời nói: "Bởi vì chuyện của Hắc Bạch Song Sát, đại hội võ lâm tạm dừng, sau khi dàn xếp cho tỷ xong xuôi, Mạc tiên tử có thể nói là đại sát tứ phương, đánh bại quần hùng a!"
"Nam huynh đệ nói như vậy, không khỏi có chút khuếch đại." Mạc Ly Hề cười khẽ, ngươi này nói chuyện sao sinh ra vẽ thêm nhiều chuyện như thế?
"Chỉ là may mắn thắng thôi, nếu có một chiêu vô ý, thì cũng sẽ bị thua." Mạc Ly Hề nói xong, Phó Vân Mặc hìn Mạc Ly Hề cùng Nam Côn Luân hai người cười cười, bỗng nhiên cảm thán: rốt cuộc nam nữ vai chính cũng phát triển tuyến tình cảm rồi sao?
Chính là vì cái gì...tâm tình của mình cư nhiên cũng có chút vi diệu đây?
Lúc này, Ninh Bất Khuất mang theo một thiếu nữ tiến đến, thiếu nữ này Phó Vân Mặc ở trong đám hỗn loạn lung tung kia liếc mắt qua một cái, là Ninh Mẫn Nhi.
Mặt thanh mi tú, cặp mắt kia xinh đẹp đến cực điểm, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, đôi má đào hồng, là một tiểu mỹ nữ hoạt bát linh động.
Chỉ là sau khi nhìn thấy dung nhan của Mạc Ly Hề cùng Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc thật ra cảm thấy Ninh Mẫn Nhi có chút bình thường, chỉ là trên người nàng mang cảm giác thiếu nữ mà Mạc Ly Hề cùng Dạ Khê Hàn không có.
"Phó tỷ tỷ tỉnh a!" Ninh Mẫn Nhi vừa thấy Phó Vân Mặc, lập tức đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Vân Mặc. Nắm lấy tay của Phó Vân Mặc, thái độ thân thiết, chỉ là Phó Vân Mặc có chút không kịp thích ứng, nàng vốn là không thích cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc thân thể, nhưng lại ngại Ninh Mẫn Nhi nhiệt tình, nên nàng không có cự tuyệt, đành phải tỏ ý cười nghênh đón.
"Ân...Ngươi chắc là...Ninh nữ hiệp!" Phó Vân Mặc nhìn nhân vật này vốn dĩ do chính mình diễn chính. tâm tình có chút vi diệu, nàng ấy so với mình tưởng tượng, càng thêm ngây thơ hồn nhiên cùng nhiệt tình.
"Kêu muội là Mẫn Nhi là được rồi!" Ninh Mẫn Nhi từ trong tay áo lấy ra một cái trâm cài, thủ công tinh tế, còn có nhàn nhạt hương hoa lê, không tính là vật phẩm quý trọng gì, nhưng xét về tâm ý thì đã đạt tới độ quý trọng, bởi vì sức quan sát của Phó Vân Mặc rất mạnh, nàng thấy trên ngón tay Ninh Mẫn Nhi có một số vết thương nhỏ, liền biết cây trâm cài nàng là do chính nàng điêu khắc.
"Đạ tạ Ninh...Mẫn Nhi, ngươi không có chuyện gì là được, không cần tặng lễ vật cho ta đâu." Phó Vân Mặc chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nói ra những lời như vậy, thiếu chút nữa bị chính mình chọc cười.
"Đương nhiên phải tặng!" Ninh Mẫn Nhi không cho Phó Vân Mặc cự tuyệt, đem cây trâm cài lên cho Phó Vân Mặc, sau đó cười ha hả nói: "Phó tỷ tỷ thật là đẹp!"
Nếu như tiếp tục nói, Phó Vân Mặc kỳ thật so với Ninh Mẫn Nhi đẹp hơn vài phần, hơn nữa ở phương diện khí chất, Phó Vân Mạc so với Ninh Mẫn Nhi thiếu vài phần tính khí trẻ con, lại nhiều hơn vài phần cơ trì cùng tiêu sái.
"Vậy thì ta đa tạ ngươi."
"Là muội phải đa tạ tỷ a! Đúng rồi, cha có chuyện muốn nói cùng tỷ." Ninh Mẫn Nhi lúc này mới nhớ đến Ninh Bất Khuất ở phía sau nàng, nếu còn làm tốn thời gian, sợ rằng Ninh Bất Khuất trở về liền sẽ giáo huấn mình.
"Nam đại ca!" Ninh Mẫn Nhi quay đầu lại nhìn về phía Nam Côn Luân, chỉ thấy đại nam hài kia đỏ mặt, cũng thấy Ninh Mẫn Nhi đỏ mặt....
Tình yêu thiếu niên thiếu nữ a!....Í! Không đúng...
Nam Cung Luân hẳn là cùng với Mạc Ly Hề....!
Nàng đảo mắt nhìn về phía Mạc Ly Hề, chỉ thấy nàng ấy cũng nhìn Nam Côn Luân và Ninh Mẫn Nhi, chỉ là trong mắt có ý cười nhàn nhạt...tựa như chúc phúc?
Meo! Xảy ra vấn đề gì vậy?
"Phó cô nương, kỳ thật tại hạ có một chuyện muốn thương lượng với Phó cô nương." Ninh Bất Khuất chấp tay thi lễ, một thân chính khí, mặt mày không giận mà uy nghiêm, lại không đánh mất lễ nghi, Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng hiểu rõ bộ dạng nhất phái tông sư là như thế nào rồi.
"Ninh chưởng môn mời nói."
"Phó cô nương cùng Nam huynh