"Ta liền chờ ngươi nội thương tái phát, sau đó bỏ trốn, thứ yêu tinh, hừ!"
************************
"Còn không đứng dậy?"
Thanh âm lạnh lẽo của Dạ Khê Hàn truyền đến, Phó Vân Mặc giật mình, lập tức ngồi dậy, cổ tê rần, sau đó hoàn toàn tỉnh táo.
Nàng có chút xấu hổ mà nhìn nữ ma đầu đang dựa vào cây cột, bản thân thế nào lại nằm trong vòng tay của nữ ma đầu?
Má ơi! Nữ ma đầu này có giết mình hay không?
Dạ Khê Hàn thấy Phó Vân Mặc cuối cùng cũng từ trên người mình ngồi dậy, nàng hít sâu một hơi, liền bắt đầu vận công điều tức.
Phó Vân Mặc đưa mắt nhìn Dạ Khê Hàn, cúi đầu, ngửi ngửi thân thể chính mình, thế mà trên người mình toàn là mùi hương của Dạ Khê Hàn, mùi hương lạnh mát là mê muội người khác.
Trong nháy mắt, Phó Vân Mặc muốn rời đi, vừa mới lén lút đứng lên, Dạ Khê Hàn liền mở miệng: "Đừng động."
Nói xong, nàng mở mắt, cặp mắt đẹp kia sắc bén vô cùng, làm gì còn có vẻ yếu ớt cùng rã rời của hôm qua.
Phó Vân Mặc bỗng nhiên hối hận...nàng thật không nên cứu nữ ma đầu này, võ công nàng ta cao như vậy, làm sao lại cần mình chứ...
Hiện tại thương thế của nàng ấy hồi phục, còn mình lại không được đi, quả thực là đào hố chôn mình mà.
"Ngươi để ta đi đi, trên người ta không có [Phong Vân Quyết], thật mà."
Tấm da dê trên người Nam Côn Luân, trên người nàng thật sự là không có [Phong Vân Quyết].
Dạ Khê Hàn giương mắt nhìn nàng, cặp mặt đẹp mang theo hàn ý kia làm Phó Vân Mặc không rét mà run...
"Ngươi dám gạt ta..."
Dạ Khê Hàn biết Phó Vân Mặc đã tu luyện [Phong Vân Quyết], hôm qua nàng thâm nhập kinh mạch nàng ấy, cùng với thời điểm nàng chữa thương cho mình, Dạ Khê Hàn liền biết được, nàng ấy không lừa được mình.
"...Ta....ta không phải cứu mạng ngươi sao? Ngươi dùng chính thái độ như vậy đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?"
Phó Vân Mặc nhìn ánh mắt lạnh lão Dạ Khê Hàn, nháy mắt cảm thấy rất nguy hiểm, hối hận đến rỗng cả ruột, ngày hôm qua biết thế không nên cứu nàng ấy.
Nghe thấy câu đó, sự lãnh lẽo của Dạ Khê Hàn quả thật đã giảm bớt, nhẹ giọng nói một câu: "Đa ta ngươi."
Gì??
Phó Vân Mặc khẳng định chính mình không có nghe nhầm, mới một giây trước sắc mặt vẫn còn lạnh lẽo đến dọa người, giây tiếp theo lại cư nhiên nói lời cảm tạ với mình?
Nữ ma đầu Dạ Khê Hàn này chẳng lẽ là bậc thầy thay đổi sắc mặt, so với mình còn biết diễn xuất hơn nữa?
Dạ Khê Hàn nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của Phó Vân Mặc, nháy mắt có chút muốn cười, nhưng mà nàng nhịn xuống, chỉ là lạnh lùng mà nói một câu: "Cho nên ngươi ngay từ đầu đã gạt ta...ngươi có biết [Phong Vân Quyết] đối với ta có bao nhiêu quan trọng không?"
Ta làm sao biết được...
Phó Vân Mặc chửi thầm nói, tất nhiên không dám nói ra lời, chỉ là yếu ớt mà trả lời: "Ta thật sự không biết [Phong Vân Quyết] thì ra ở ngay trong tay ta..."
Ai mà ngờ được bên trong con cá mặn lại có càn khôn, ai ngờ đến lại đem bí tịch võ lâm để vào bên trong một con cá mặn chứ, thú vui gì ác quá mà.
"Sau khi ngươi biết tại sao lại không giao ra."
Hô hấp của Dạ Khê Hàn có chút ngắn, hiển nhiên nội thương còn chưa khôi phục hoàn toàn, Phó Vân Mặc cảm giác bản thân có hy vọng chạy thoát.
"...Ta giao ra rồi sợ ngươi giết ta..."
Nghe Phó Vân Mặc nói như vậy, Dạ Khê Hàn vậy mà trợn trắng mắt, nữ ma đầu cư nhiên mắt trợn trắng với mình, chỉ là khóe miệng nàng ấy ngay sau đó gợi lên một nụ cười tà mị, nói: "Ta sẽ không tàn nhẫn như vậy..."
Lần này đến phiên Phó Vân Mặc trợn trắng mắt...
Ta tin ngươi mới lạ!
"Nhưng ta ghét người nào gạt ta..."
Dạ Khê Hàn duỗi tay, Phó Vân Mặc nhất thời phản ứng không kịp, đã bị Dạ Khê Hàn kiềm chế ở bả vai, chỉ là nhiệt độ cơ thể nàng ấy tựa như không còn thấp như hôm qua...
Nhiệt độ ngày hôm qua, thật sự giống như một khối băng...
"Ê...Ta đã cứu ngươi..."
Cho nên ngươi đừng có làm xằng làm bậy a...
Phó Vân Mặc nhìn Dạ Khê Hàn càng ngày càng tới gần mặt mình, giống như sợ nàng ấy phập một cái, cắn đứt mũi của mình, chỉ là Dạ Khê Hàn chỉ dùng một lóng tay hung hăng phún một cái trên trán của Phó Vân Mặc, phát tra một thanh âm thanh thúy, liền nghe thấy được Phó Vân Mặc hô đâu một tiếng.
"Ai da!"
Phó Vân Mặc che lại cái trán của mình, Dạ Khê Hàn thì lui về vị trí cũ, tựa như vừa rồi người phún vào trán của Phó Vân Mặc không phải là nàng.
"Cho nên, hiện giờ [Phong Vân Quyết] đang ở đâu?"
Dạ Khê Hàn hỏi, Phó Vân Mặc sờ sờ cái trán của mình vẫn còn hơi đau đau, hung hăng liếc xéo Dạ Khê Hàn một cái, nói: "Ta không biết."
Trong nháy mắt, một đạo ánh mắt lạnh lẽo phóng tới, Phó Vân Mặc sợ tới mức cả người chấn động, nhìn sắc mặt thay đổi bất thường kia của Dạ Khê Hàn, lập tức yếu ớt nói: "Ta làm sao biết Nam Côn Luân đem thứ đó để chỗ nào chứ."
Dạ Khê Hàn vừa nghe xong, bắt đầu nhíu mày, hóa ra người mà nàng nên bắt nên là Nam Côn Luân, mà không phải Phó Vân Mặc...
Bất quá cũng không hề gì, cảm tình của bọn họ tốt như vậy....
Nghĩ đến đây, chân mày của Dạ Khê Hàn nhíu lại càng chặt hơn...trong lòng bỗng nhiên tích tụ gì đó khó tiêu...
Có thể lợi dụng Phó Vân Mặc để dụ tên tiểu tử Nam Côn Luân xuất hiện...
" Các ngươi đều cần [Phong Vân Quyết] làm gì? Xưng bá võ lâm?"
Phó Vân Mặc nhìn Dạ Khê Hàn, tay còn chậm rãi xoa cái trán của mình, nơi đó vẫn còn đau, cũng không biết nữ ma đầu dùng chiêu gì, cư nhiên lại đau như vậy.
Dạ Khê Hàn chỉ là thoáng nhìn qua Phó Vân Mặc, không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận, Phó Vân Mặc xem như là nàng ấy thừa nhận.
"Ngươi...ngươi lưu lại ta cũng vô dụng a...chi bằng..."
Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, Dạ Khê Hàn liền đánh gãy lời nàng: "Tất nhiên hữu dụng...hơn nữa là cực kỳ hữu dụng..."
Khóe miệng Dạ Khê Hàn chỉ là hơi gợi lên một nụ cười nhẹ, Phó Vân Mặc lại thấy được rõ ràng, lơ đãng rùng mình một cái...
Lợi dụng mình có thể dẫn Nam Côn Luân xuất hiện, chính là tại sao nhìn Dạ Khê Hàn tươi cười, luôn cứ cảm giác chuyện này không đơn giản đến như vậy?
Nữ ma đầu lại có ý đồ xấu gì nữa đây?
Phó Vân Mặc không khỏi suy nghĩ sâu xa, Dạ Khê Hàn đã đứng lên, vỗ vỗ vạt áo của chính mình.
"Muốn đi đâu?"
Phó Vân Mặc cảm giác hiện tại thân bất do kỷ, cũng không biết Dạ Khê Hàn sẽ mang mình đi đâu.
"Ngươi không đói bụng sao?"
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng nói một câu, nhìn ánh mắt Phó Vân Mặc giống như là đang nhìn tên ngốc, tuy rằng trong lòng Phó Vân Mặc có chút tức giận, nhưng cũng vội vàng gật đầu, trị thương cho ngươi cả đêm, đương nhiên là đói bụng rồi!
"Vậy còn không đi?"
Dạ Khê Hàn nói xong, Phó Vân Mặc lập tức đứng lên,