"Điếm tiểu nhị...lần sau gặp lại, ta sẽ không nhân từ như vậy."
**********************
"Xin lỗi...xin lỗi, nữ ma đầu, đa tạ ngươi."
Phó Vân Mặc nhìn về phía Dạ Khê Hàn, lại từ đôi mắt lạnh băng kia nhìn ra thủy quang nhè nhẹ ở khóe mắt, nàng chỉ xem như bản thân bị ảo giác, thừa dịp Dạ Khê Hàn hết khí lực, nàng xoay người liền thoát ra ngoài cửa sổ, Dạ Khê Hàn muốn đuổi theo, nhưng chỉ mới tiến lên một bước, đôi chân liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
"Đáng chết!"
Dạ Khê Hàn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ bị ám toán bởi loại thuốc mê thấp kém này, Phó Vân Mặc thật là ngoài dự đoán của mình!
Dạ Khê Hàn lập tức ngồi xếp bằng, vận công đem thuốc mê bức ra khỏi cơ thể, chỉ nhìn thấy cả người nàng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng mà qua một khắc, liền đã đem thuốc mê bức ra ngoài.
Khi nàng đứng lên muốn đuổi theo, lại phát hiện bản thân không cảm nhận được chút mùi hương nào, chính mình lại lưu lại mùi hương trên người Phó Vân Mặc...
"Đáng chết!"
Tay Dạ Khê Hàn hung hăng đập vào bệ cửa sổ, để lại một chưởng ấn, có thể thấy được nội lực thâm hậu đến dường nào.
Nàng sờ sờ môi của mình, nơi đó tựa như vẫn còn lưu lại độ ấm của Phó Vân Mặc...
"Điếm tiểu nhị...lần sau gặp lại, ta sẽ không nhân từ như vậy."
Tại sao lại nhân từ đối với Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn không thể nói rõ, chỉ là hiện tại, nàng thật sự nổi giận, loại phẫn nộ bị lừa gạt bị phản bội bị tính kế.
*********
Bên này, Phó Vân Mặc dùng thuốc bột do Lý đại phu đưa trong nháy mắt đổ đầy cổ cùng mạch đập trên người mình, Lý đại phu nói có thể tiêu trừ được Truy Hồn hương, giống như đạo lý thoa nước hoa.
Phó Vân Mặc cũng không dám nghỉ ngơi nhiều lần, cất bước liền chạy sống chết, sau đó bắt lấy một người qua đường mà hỏi thăm, sau khi biết được phương hướng Linh Lung sơn trang, nàng lập tức đuổi tới đó.
Linh Lung sơn trang cách trấn Hồng Phúc không xa, cũng chỉ mười dặm đường, trước kia nếu để Phó Vân Mặc đi mười dặm đường, e rằng nhất định nàng sẽ kêu khổ thấu trời xanh, chính là từ khi luyện nội công lại học xong khinh công, vì để bảo toàn tính mạng, mười dặm đường này thật sự không lâu lắm.
Cũng may danh tiếng của Linh Lung sơn trang lớn, tại trấn Hồng Phúc tùy tiện bắt một người đều có thể biết được, sau nửa canh giờ chạy không màng sống chết, rốt cuộc cũng tới được cửa lớn Linh Lung sơn trang.
Nàng từng bước tới gần, giương mắt nhìn sơn trang to lớn như vậy trước mắt, bên ngoài sơn trang còn có hai đệ tử thủ vệ, khi nhìn thấy Phó Vân Mặc, hai người liền nhìn nhau, cũng may không đợi tới lúc bọn họ có hành động gì, Nam Côn Luân đã từ bên trong đi ra, phía sau hắn còn có hai nữ tử, một nữ tử mang mảnh vải trắng che mắt, còn có một thiếu nữ nghịch ngợm.
Nam Côn Luân vừa thấy Phó Vân Mặc, bọc hành lý trên vai cũng ném đi, lập tức chạy đến, đem thân hình sắp ngã xuống của Phó Vân Mặc đỡ lấy.
"Tiểu Mặc tỷ! Tỷ không có việc gì thì tốt rồi! Đệ còn chuẩn bị đi tìm tỷ!"
Thời điểm Nam Côn Luân nhận được nhúm tóc kia, tâm liền trở nên luống cuống, liền dự định muốn đi tìm Phó Vân Mặc, ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa, lại nhìn thấy Phó Vân Mặc.
"Nhém chút nữa là có chuyện...mau, đỡ ta, đỡ ta ngồi một lát!"
Phó Vân Mặc sắp thở không nổi nữa, nàng để Nam Côn Luân đỡ ngồi xuống bậc thang, lúc này mới cảm thấy không ổn, lập tức lại đứng lên, nhìn hai nữ tử vừa nãy đi theo Nam Côn Luân cùng ra cửa.
Nữ tử mang vải trắng trên mắt chắc là trang chủ Tuyết Tâm của Linh Lung sơn trang, Phó Vân Mặc biết được Linh Lung sơn trang này lấy ám khí cơ quan cùng rèn vũ khí mà thành danh, mà trang chủ từ nhỏ đôi mắt đã không tốt, gặp ánh nắng mặt trời liền sẽ đau, cho nên vẫn luôn lấy vải trắng băng mắt lại, không khác gì người mù, chính là nàng ấy lại có đôi mắt màu tím hiếm có, người khác khó có thể thấy được.
"Chuyện này....nói vậy vị này chính là Trang chủ rồi, tại hạ thất lễ."
Phó Vân Mặc lập tức chắp tay thi lễ, Tuyết Tâm chỉ là cười cười, ôn nhu nói: "Không sao, cô nương phong trần mệt mỏi...trước tiên cứ tạm ngồi nghỉ một lát."
Tuyết Tâm buông ra câu nói, tuy rằng hai mắt đã bị che kín, nhưng Phó Vân Mặc lại có thể thấy được dung nhan xuất sắc của nàng ấy, hình dung, như sương tuyết tinh khiết vô thời hạn, như sương hoa mềm mại, như minh châu bắt mắt, hiện giờ liền cảm thấy nữ tử này đạm nhiên ôn nhu đến quá đáng, ngay cả thanh âm cũng mang theo vài phần bình thản trầm thấp, làm người khác không cách nào sinh ra chán ghét được.
"Đa tạ Trang chủ."
Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy vẻ chật vật hiện tại của mình cùng vẻ thong dong của Tuyết Tâm quả thực là cách biệt một trời, người so với người quả thực tức chết người.
"Sư phụ, tỷ tỷ kia lớn lên thật là đẹp."
Thanh âm nghịch ngợm, mang theo tinh thần phấn chấn, tuy rằng âm lượng cực thấp, nhưng mà Phó Vân Mặc vẫn nghe được rõ ràng.
"....Đừng đi theo ta."
Phó Vân Mặc nhận được đó là thanh âm của Tuyết Tâm, cùng thanh âm vừa rồi hoàn toàn bất đồng, như là trong nháy mắt trời vào băng sương lạnh lẽo.
Người này...thật sự là Tuyết Tâm?
"Tiểu Mặc tỷ, đệ nói tỷ có nghe đệ nói không vậy?"
Thanh âm Nam Côn Luân lôi kéo ý thức của Phó Vân Mặc trở về, Phó Vân Mặc lập tức nói: "Ta mệt quá, không nghe thấy, ngươi nói lại lần nữa đi."
"Đệ nói, tỷ làm sao trốn về được, có phải bị nữ ma đầu bắt đi không?"
Nam Côn Luân hỏi, Phó Vân Mặc vừa nghe xong trong nháy mắt mặt đỏ lên, vừa rồi nụ hôn kinh thế hãi tục kia...hơn nữa còn là...hôn lưỡi.
Hơn nữa ngay lúc đó nữ ma đầu tựa như bị dọa đến quên luôn phản kháng...
"Tiểu Mặc tỷ?"
Thấy Phó Vân Mặc lần thứ hai thất thần, Nam Côn Luân lại gọi Phó Vân Mặc một tiếng, chỉ là thấy Phó Vân Mặc không kiên nhẫn dùng khuỷu tay huýt vào ngực Nam Côn Luân, nói: "Gọi hồn à!"
"Là bị nữ ma đầu bắt đi, cũng may ta trí dũng song toàn, chạy thoát được, còn không phải sợ ngươi tới khách điêm Hồng Phúc tặng đầu người sao? Ta mới cấp tốc chạy tới đây."
Phó Vân Mặc nghĩ đến cái này liền tức giận, Nam Côn Luân quả nhiên là chuẩn bị tìm mình, tuy nói trong lòng cảm động, nhưng mà đứa nhỏ Nam Côn Luân này làm sao không nghĩ đến bản thân của mình như vậy chứ?
"Đệ nhìn thấy người kia đưa tóc tới, đệ cũng sợ tới mức hoảng hốt, làm gì còn nghĩ đến nhiều như vậy, tất muốn phải cứu tỷ rồi."
Nam Côn Luân nói, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân thanh âm hai người tuy rằng cực thấp, nhưng hết thảy đều không gây trở ngại để Tuyết Tâm nghe thấy, tuy rằng mắt nàng không thể thấy, cũng bởi vì mắt không thể thấy, cho nên những giác quan khác thập phần nhạy bén.