"Nếu ngươi dám...chạm vào ta nữa, ta liền giết ngươi."
*************
Dạ Khê Hàn từng bước đến gần, nhìn trong mắt Phó Vân Mặc chưa nhỏ ra một giọt nước mắt nào, thân hình Dạ Khê Hàn cứng lại, đưa tay ra, Phó Vân Mặc nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ, nếu nàng ta dám xuất kiếm, mình liền xuất kiếm, ai ngờ Thoát Cốt kiếm không thấy đâu, cái trán Phó Vân Mặc lại bị búng một cái thật mạnh.
"Ai da!"
Phó Vân Mặc che lại cái trán của mình, giương mắt nhìn Dạ Khê Hàn, nàng đã thu hồi ngón tay, cười lạnh.
"Chân của ngươi hiện tại ta giữ lại trước, ta hiện tại vác không nổi ngươi."
Dạ Khê Hàn nói xong, theo bản năng Phó Vân Mặc nhìn về phía vai trái Dạ Khê Hàn, nơi đỏ thẫm đó còn đang khuếch tán ra, đem bả vai chỗ y phục đều nhuộm thành màu đỏ đen.
"Ngươi...ngươi vẫn nên xử lý vết thương trước đi!"
Thoạt nhìn nếu lại không xử lý, có cảm giác Dạ Khê Hàn sẽ mất máu quá nhiều mà chết ngay...
"Tìm chỗ trước đi, đi."
Dạ Khê Hàn giữ chặt bả vai Phó Vân Mặc, sau đó mờ mịt mà đi vào trên con đường nhỏ trong rừng.
Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn, bản thân vừa rồi chưa có rút kiếm ra, nếu là rút kiếm, sợ rằng không phải bị búng cái trán đơn giản vậy đâu.
Da đầu tê dại...
Phó Vân Mặc bị Dạ Khê Hàn áp giải đi, quay đầu nhìn lại, thấy được sườn mặt xinh đẹp quá đáng của Dạ Khê Hàn, còn có đôi môi đỏ kia...
Mềm mại, thơm thơm...
Í....! Ta suy nghĩ gì vậy!
Một đường không nói chuyện, mãi cho đến khi thấy được một thôn nhỏ ở ngoại ô, tìm được một gian nhà cũ nát không có người ở, hai mới mới ngừng lại được.
Dưới ánh trăng chiếu rọi xuống Dạ Khê Hàn, vẫn có thể nhìn thấy gương mắt tuyệt mỹ nhưng hơi tái nhợt vì mất máu kia, một vẻ đẹp của bệnh trạng.
Dạ Khê Hàn ngồi ở trên giường đầy tro bụi kia, cởi bỏ đai lưng, đem y phục kéo xuống, Phó Vân Mặc đột nhiên không kịp đề phòng, đã bị hành động của Dạ Khê Hàn dọa ngốc tại chỗ.
Chẳng phải đều nói nữ nhân cổ đại rất bảo thủ sao?
Dạ Khê Hàn thật ra cũng không có tâm tư suy nghĩ sâu xa như Phó Vân Mặc, nàng chỉ biết bản thân mất máu quá nhiều, cần xử lý lập tức, nếu không sợ vai trái này sẽ lưu lại hậu hoạn.
Dạ Khê Hàn cắn răng, dùng tay áo của mình đem lau khô vết máu, sau đó đem thuốc bột rải lên trên miệng vết thương, chỉ là chỉ rải được một nửa miệng vết thương, lại chảy ra rất nhiều máu.
Thời điểm thấy Dạ Khê Hàn rải thuốc bột xuống, cả người đều cứng đờ lên, xuyên qua ánh trăng, Phó Vân Mặc thậm chí có thể nhìn thấy cái cổ trơn bóng của nàng cùng với bải vai đều thấm ra mồ hôi lạnh...
Tê —— Cái này chắc đau lắm a!
Nữ ma đầu này đối với người khác ác, đối với bản thân càng ác hơn...
Đau đến như vậy, thật sự một âm thanh của không phát ra, kêu đau sẽ không chết mà, phải không?
Phó Vân Mặc nhìn miệng vết thương bên ngoài da thịt, chỉ cảm thấy một kiếm này đâm cũng thật tàn nhẫn a...
Bỗng nhiên nghĩ tới miệng vết thương của Mạc Ly Hề.
Hai người kia....hay là miệng vết thương của nữ ma đầu là do Mạc Ly Hề gây ra?
Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Phó Vân Mặc liền chửi thầm, cuối cùng cũng có người đủ mạnh để trị nữ ma đầu này...
"Lại đây."
Thanh âm băng lãnh của Dạ Khê Hàn gọi hồn Phó Vân Mặc về, Phó Vân Mặc đành phải yên lạnh mà đi qua, chỉ thấy Dạ Khê Hàn không chút do dự xé rạch vạt áo màu lam của mình, sau đó xé ra một mảnh vải, giao cho Phó Vân Mặc.
"Giúp ta băng bó."
Dạ Khê Hàn kỳ thật bản thân cũng làm được, nhưng sợ liên lụy đến miệng vết thương lại bị đổ máu, đành phải kêu Phó Vân Mặc hỗ trợ.
Phó Vân Mặc tiếp nhận mảnh vải kia, sau đó băng bó cho Dạ Khê Hàn, cũng may nàng có học qua băng bó, còn không đến mức luống cuống tay chân, miệng vết thương cũng không quá lớn, dễ dàng băng bó.
"Xong rồi."
Sau khi băng bó xong, Phó Vân Mặc đưa máu nhìn về phía Dạ Khê Hàn, ai ngờ lúc này Dạ Khê Hàn cũng vừa vặn quay đầu tới, hai người bỗng nhiên cách nhau rất gần, gần đến mức thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp ở trên cánh môi của đối phương.
Thời gian cơ hồ trong một khắc liền yên lặng....
Phó Vân Mặc thậm chí có thể cảm giác được trái tim của bản thân đang chậm rãi thì đập cành nhanh hơn, đôi mắt đẹp long lanh của Dạ Khê Hàn, ngay cả tầng mồ hôi mỏng trên thái dương của Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc còn có thể thấy được.
"Tránh ra."
Cuối cùng vẫn là Dạ Khê Hàn phục hồ tinh thần lại đầu tiên, nàng lạnh lùn nói một câu, lập tức đem Phó Vân Mặc từ trong ảo tưởng tươi đẹp kia gọi về.
"Nếu ngươi dám...chạm vào ta nữa, ta liền giết ngươi."
Dạ Khê Hàn nói ra mơ hồ, Phó Vân Mặc lại có thể hiểu lời này ấy nói chính là đề cập đến nụ hôn ngày hôm ấy, Ôi...nàng thật sự không phải cố ý mà, À, là nàng cố ý, nhưng thật sự là do bất đắc dĩ thôi.
Phó Vân Mặc theo bản năng thối lui một bước, nhưng bỗng dưng lại nhớ ra quy định năm bước chân của Dạ Khê Hàn.
Lập tức ngừng lại...
Phó Vân Mặc đột nhiên muốn khóc, tại sao nhân sinh của nàng lại bi ai thế này a!
Dạ Khê Hàn hình như cũng không có mang y phục để thay đổi, vẫn mặc lại y phục đã dính máu như cũ, sau đó cầm lấy Thoát Cốt kiếm, nhìn về phía Phó Vân Mặc, người nọ ngơ ngác mà đứng yên tại chỗ.
"Lại nghĩ đến làm sao chạy trốn?"
Khóe miệng Dạ Khê Hàn gợi lên một ý cười lạnh, Phó Vân Mặc nhìn thấy trên gương mặt tuyệt mỹ kia lộ ra ý cười tà mị, bỗng nhiên hối hận bản thân khi nãy tại sao không đem miệng vết thương nàng ta ép ra máu nhiều hơn.
Dạ Khê Hàn từng bước tới gần, Phó Vân Mặc lui lấy bước, lại lập tức dừng bước chân, Dạ Khê Hàn giơ tay, nàng theo bản năng mà che kín trán của mình, nhưng bàn tay hơi lạnh kia lại nắm cằm của mình.
Hả, nữ ma đầu này quy luật đánh bài thật sự mò không ra...
"Ta là nên, phế đi hai chân của ngươi trước, hay là..."
Dạ Khê Hàn còn chưa nói xong, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió, Dạ Khê Hàn lập tức đem Phó Vân Mặc kéo vào trong lòng ngực, sau đó Thoát Cốt kiếm bay ra, đỡ lấy ám khi đang bay tới.
"Hừ...Xem ra nhân sĩ chính phái, dùng thủ đoạn cũng chẳng chính phái gì a."
Ngữ khí nói chuyện của Dạ Khê Hàn vẫn lạnh băng như cũ, ánh mắt rơi xuống ám khí do bản thân đỡ lấy, hình dáng như lá, đuôi thắt lại thành ngân châm, là Lạc Diệp châm của Nguyệt Lạc sơn trang.