"Xí! Bản thân tính là gì chứ, chắc là nữ ma đầu rãnh rỗi không có việc gì làm muốn tìm đối tượng để tra tấn mà thôi!"
**********
Mạc Ly Hề nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Phó Vân Mặc, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Chi bằng ngươi...các ngươi đến Thiên Duyên phái đi! Ở Thiên Duyên phái, Dạ giáo chủ sẽ không làm gì được các ngươi."
Mạc Ly Hề lại một lần nữa ra lời mời, mà lần này tới lượt Nam Côn Luân mở miệng trước: "Việc này...Ta còn có việc cần phải điều tra rõ, không thể đến Thiên Duyên phái, chi bằng để Tiểu Mặc tỷ đi đến Thiên Duyên phái tránh trước một chút đi?"
"Ngươi cút đi, ta là người không có nghĩa khí như vậy sao?"
Phó Vân Mặc tức giận măng Nam Côn Luân một trận, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Ly Hề, cảm giác có lỗi, nói: "Xin lỗi a Mạc chưởng môn, giống như lần trước ta nói, chúng ta đến Thiên Duyên phái chỉ có thể mang lại phiền phức cho Thiên Duyên phái, hơn nữa ta còn phải cùng Nam Côn Luân đi điều tra rõ một số chuyện..."
Mạc Ly Hề sau khi nghe xong, đôi mắt đẹp rũ xuống, thần sắc ảm đạm, Phó Vân Mặc thấy thế, trong lòng không đành lòng, vừa muốn nói gì thêm, Mạc Ly Hề liền mở miệng.
"Ta hiểu, chỉ là, nếu như các ngươi cần thiết, có thể tùy lúc đến Thiên Duyên phái."
Mạc Ly Hề nói xong, khóe miệng lộ ra một ý cười ôn nhu, chỉ là trong đó có sự chua xót, Phó Vân Mặc cũng nhìn thấy rất rõ ràng.
"Được..."
Khó nhận là nhận ân tình của mỹ nhân, huống chi lại là một người vừa đẹp vừa tốt như vậy, Phó Vân Mặc nhịn đau mà cự tuyệt, dù sao cũng không thể bỏ một mình Nam Côn Luân được, càng không thể mang lại phiền phức cho Thiên Duyên phái.
"Sư tỷ!"
Một thanh âm quen thuộc truyền đến, mọi người đồng loại nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thiếu nữ nghịch ngợm chạy đến gần, theo sát phía sau còn có Văn Nhược Nhàn, nghe được Gia Cát Điềm Nhi lại gọi Mạc Ly Hề là "sư tỷ", mày của nàng nhíu lại, cũng không mở miệng.
Mạc Ly Hề thấy người đến là Gia Cát Điềm Nhi và Văn Nhược Nhàn, lập tức lộ ra một nụ cười nhẹ, nói: "Các người đến rồi?"
Gia Cát Điềm Nhi thấy Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, lập tức nói: "Hóa ra sư tủy nói muốn tới gặp bằng hữu cũ, chính là tới gặp bọn họ a?"
Gia Cát Điềm Nhi nhìn Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân cười ngọt ngào, xem như là lời chào hỏi, mà Văn Nhược Nhàn luôn đi theo phía sau nàng cũng gật đầu mỉm cười với Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân xong, liền nói: "Điềm Nhi, gọi Chưởng môn."
"Vâng vâng ~"
Gia Cát Điềm Nhi cảm thấy không thú vị, Văn sư tỷ làm sao không thú vị như vậy chứ?
"Không sao, các ngươi đến đây, có phải trong phái có chuyện gì hay không?"
Mạc Ly Hề để lại ký hiệu ở bên đường, để đệ tử trong phái có thể tìm được mình, chỉ là người đến lại là Gia Cát Điềm Nhi và Văn Nhược Nhàn, chẳng lẽ là có chuyện gì lớn?
"Ân...Chưởng môn Thần Nhận phái nói muốn bái phỏng chưởng môn, cho nên chúng ta đặc biệt đến đây mời Chưởng môn trở về."
"Ân...Được."
Mạc Ly Hề nghe thấy Thần Nhận phái, không ngăn được có chút đau đầu, trong lòng trước sau cảm thấy bất an.
"Ta lập tức trở về cùng các ngươi."
Mạc Ly Hề quay đầu lại nhìn về phía Nam Côn Luân, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Phó Vân Mặc.
"Các ngươi...bảo trọng."
Mạc Ly Hề đi vội vàng, Gia Cát Điềm Nhi cũng không kịp hỏi tóc màu vàng kim của mình, Văn Nhược Nhàn cũng không kịp khách sáo gì, ba người liền vội vàng rời đi.
Phó Vân Mặc nhìn bóng dáng rời đi của Mạc Ly Hề, không có quay đầu lại...
Phó Vân Mặc thu hồi ánh mắt, Thần Nhận phái sao? Là...Sở Hồng Phi sao?
Phó Vân Mặc thở dài, đem nước trà trong chén một hơi uống cạn sạch.
"A A, phỏng phỏng phỏng!"
Phó Vân Mặc vươn đầu lưỡi ra, dùng tay quạt, tuy rằng biết làm như vậy cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn theo bản năng mà làm loại động tác này.
"Phụt ha ha ha ha! Tiểu Mặc tỷ, tỷ quá hài hước rồi!"
Ai không biết trà nóng, Phó Vân Mặc còn trực tiếp uống hết, cái này còn không để Nam Côn Luân cười chết sao, khó có thể thấy được bộ dạng chật vật như vậy của Phó Vân Mặc a!
"Cười này...Cười này...!"
Phó Vân Mặc đánh một chưởng về phía cái ót của Nam Côn Luân, cũng may Nam Côn Luân đã sớm chuẩn bị, cúi đầu lách người tránh đi.
"Tiểu Mặc tỷ, bộ dáng thè lưỡi khi nãy của tỷ, đặc biết giống chó con! Phụt ha ha ha ha!"
Phó Vân Mặc nhìn bộ dáng cười đến ra nước mắt của Nam Côn Luân, đã không còn sức lực đánh hắn, chỉ là trợn mắt mà liếc hắn một cái, nói: "Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, lần sau ta liền giết chết ngươi."
Tuy nói như vậy, nhưng Phó Vân Mặc cũng đã bật cười, nụ cười tươi rói này của Nam Côn Luân tựa hồ có một sức hút kỳ lạ, thật là làm người khác nhịn không được mà cười theo.
Cứ như vậy hai người cãi nhau ầm ĩ một trận, liền từng người đều trở về phòng, Phó Vân Mặc nằm ở trên giường, đôi tay lót ở sau đầu, suy nghĩ có chút loạn...
Nàng suy nghĩ, đến tội cùng là thứ gì, có thể để cho nữ ma đầu không chút do dự mà bỏ qua cho mình...
Xí! Bản thân tính là gì chứ, chắc là nữ ma đầu rãnh rỗi không có việc gì làm muốn tìm đối tượng để tra tấn mà thôi!
Phó Vân Mặc nghiêng người, nhắm mắt lại, cưỡng chế bản thân không nghĩ tiếp nữa, rồi lại nhớ tới cái ôm của nữ ma đầu đối với mình, dưới ánh trăng, ánh mắt quá mức ôn nhu mà mê người.
"Hừ..."
Phó Vân Mặc trở mình, nhắm mắt nhíu chặt mày lại, kiên quyết không muốn nhớ đến nữ ma đầu nữa...
Bỗng nhiên nàng nghĩ tới Thần Nhận phái, Mạc Ly Hề...
Phó Vân Mặc ấn vào ngực của mình, tấm khăn che mặt kia, bản thân lại vẫn luôn chưa trả lại Mạc Ly Hề.
Phó Vân Mặc thở dài....Gần đây chuyện kỳ quái xuất hiện ngày càng nhiều...Dung lượng não cũng có chút không chứa nổi nữa rồi.
Lúc sao Phó Vân Mặc lại mơ mơ màng màng rơi vào trong giấc ngủ, một đêm không mộng.
- ---------------
Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người quyết định một đường đi về phía Nam, vừa lúc Diêm Vương cư cũng ở phía Nam, bọn họ dự tính một bên điều tra vụ án Nam gia bị diệt môn, một bên hoàn thành nhiệm vụ Tuyết Tâm nhờ cậy, gặp được Diêm Vương sầu Tào Nhất Sư lấy được Khai Linh đan.
Bởi vì có được túi tiền của vị đại hán kia, Phó Vân Mặc quyết định mua hai con ngựa, lộ trình nhanh hơn, cũng may lúc trước bản thân khi diễn phim cổ trang có học qua cưỡi ngựa, công phu cưỡi ngựa này tuy không tính là lô hỏa thuần thanh*, nhưng cũng có thể khống chế vững vàng.
*炉火纯青 – Lô hỏa thuần thanh: Dày công thôi luyện, không đến mức điêu luyện.
Cứ như vậy, hai người mua hai con ngựa, rời khỏi Liên Hoa trấn, một đường hướng về phía Nam, ở trên đường đi hỏi thăm, biết Diêm Vương Cư nằm ở một nơi ở phía Nam gọi là Lạc Hoa lĩnh (sườn núi Lạc Hoa), bọn họ dự định đến Diêm Vương cư trước một chuyến.
"Nam Côn Luân, đến đây."
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân hai người ở bên đường hỏi thăm, sau khi biết được phương hướng Lạc Hoa lĩnh, Phó Vân Mặc là người quên đường, liền đem bản đồ vẽ đại khái ra, sau đó để Nam Côn Luân xem giúp mình, chỉ sợ hai người đi tới đi lui thì lạc đường, đến lúc đó tốn càng nhiều thời gian hơn.
"Vị trí đúng không?"
Bản lĩnh nhận đường của Nam Côn