"Ta có thể hôn ngươi không?"
**********
Nam Côn Luân đứng thẳng người, quay đầu lại đang muốn nói rời đi với Quái y, lại thấy chân mày Quái y nhíu chặt, bộ dáng có vài phần lạnh lẽo, làm hắn không tự giác mà tránh xa vài bước.
"Cái kia...Quái y cô nương....làm sao vậy?"
Nam Côn Luân hỏi, chỉ cảm thấy biểu tình của Quái y hình như có chút không đúng.
"...Có một cao thủ khác ở phụ cận."
Quái y chỉ nhẹ nhàng mà nói ra một câu, Nam Côn Luân lập tức nhìn nhìn xung quanh... Ngoại trừ Mạc Ly Hề còn có cao thủ nào sao? Chẳng lẽ là Tào Nhất Sư, cảm giác của Quái y sai rồi sao!
"Có thể là Tào tiền bối..."
Nam Côn Luân còn chưa nói xong, Quái y lại đánh gãy lời nói của hắn.
"Không phải hắn...cũng không phải họ Mạc....hơi thở này như ẩn như hiện...ta cũng không nói rõ được."
Quái y nói xong, Nam Côn Luân cảnh giác mà nhìn bốn phía, bỗng nhiên có chút lo lắng Phó Vân Mặc ở một mình bên ngoài, lập tức nói: "Đa tạ Quái y cô nương, ta đi trước, ngày khác lại đến."
Nam Côn Luân lập tức đi ra ngoài, lướt qua sân, nhìn thấy Phó Vân Mặc dựa vào trên tường cúi đầu, như đang suy tư gì đó.
"Tiểu Mặc tỷ."
Nam Côn Luân vỗ bả vai của Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc lập tức quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Nam Côn Luân, nói: " Độc giải rồi sao?"
Phó Vân Mặc nói xong, lập tức cầm lấy tay của Nam Côn Luân kiểm tra, quả nhiên không còn vết tím đen nữa.
"Giải rồi!"
Sau khi nghe xong, Phó Vân Mặc cười nói: "Được a! Đi thôi, ăn một trận thật ngon!"
Sau khi hai người đi tửu lầu ăn uống một trận no nê, đi dạo khắp nơi, sau khi gặp được Tào Nhất Sư, liền cùng nhau trở về khách điếm nghỉ ngơi, mà Gia Cát Điềm Nhi vẫn luôn cùng Viên Uyên ở trong phòng nói chuyện phiếm, chắc là tuổi tác gần nhau, hai người đặc biệt hợp ý đến không ngờ, vốn dĩ Phó Vân Mặc còn sợ Viên Uyên sẽ cảm thấy nhàm chán, nay có Gia Cát Điềm Nhi bên cạnh, ngược lại nàng cũng thấy yên tâm hơn.
"Phó tỷ tỷ."
Trông thấy Phó Vân Mặc trở về, Viên Uyên ngọt ngào mà gọi Phó Vân Mặc một tiếng, Phó Vân Mặc cũng cười lại, mà Gia Cát Điềm Nhi cũng đi tới, kéo tay để Phó Vân Mặc ngồi xuống.
"Phó cô nương, ta phát hiện học thức về võ học của Viên cô nương rất cao a, vừa nãy mới cùng nàng ấy nói chuyện phiếm, cảm nhận bản thân rất nhiều vấn đề khi luyện công bị bế tắc đều được hóa giải hết rồi!"
Gia Cát Điềm Nhi vốn dĩ rất thích nói chuyện, cái đập nước này một khi đã mở ra thì khó mà ngăn chặn lại nổi.
"Ân, ta cũng thu hoạch được không ít."
Phó Vân Mặc phụ họa nói, chỉ là Phó Vân Mặc lại có chút thất thần, trong lòng vẫn luôn nhớ đến chuyện tối nay gặp mặt Mạc Ly Hề.
"Hai vị quá khen."
Viên Uyên nhìn ra Phó Vân Mặc có chút tâm sự, ngay sau đó nói: "Phó tỷ tỷ, chi bằng để Gia Cát tỷ tỷ mang muội ra ngoài một chút nha!"
Phó Vân Mặc lại bị lôi ý thức trở lại, vừa muốn nói gì đó, Gia Cát Điềm Nhi liền lập tức đồng ý, giống như đứa trẻ tìm được một người bằng hữu tốt chơi cùng, điều này Phó Vân Mặc làm Phó Vân Mặc chỉ có thể cười mà đồng ý.
Nhìn thấy khóe miệng Viên Uyên mang ý cười, Phó Vân Mặc bỗng nhiên đọc được cảm xúc của nàng ấy, trong lòng có chút cảm kích tâm tư tỉ mỉ của Viên Uyên, cho nàng một chỗ để suy nghĩ.
Hai người rời khỏi phòng, Phó Vân Mặc nằm ở trên giường, nhìn nóc giường, trong lòng có chút rối loạn...
Mạc Ly Hề không giống như bình thường mà nàng biết...
Cuộc gặp gỡ tối này chắc chắn là muốn làm chuyện gì đó...
Nhưng mà...Mạc Ly Hề cũng sắp thành thân rồi, hơn nữa nàng....nàng thích chính là....Ôi!
Lúc sau, vì muốn bài trừ tạp niệm, Phó Vân Mặc lựa chọn luyện công, nàng đem chiêu thứ nhất [Dời non lấp biển] luyện xong xuôi, hiện tại đang luyện [Phong khởi vân dũng], hơn nữa cảm giác được [Dời non lấp biển] dùng rất tốt, [Phong khởi vân dũng] này khi luyện lại thập phần thuận tay.
Sau khi tiến vào trạng thái nhập định, tâm tư của Phó Vân Mặc dần dần tập trung ở trên công pháp, việc này làm cho một số phiền não của nàng có thể tạm thời quên mất đi.
Chờ lúc lần thứ hai nàng tỉnh lại, đã là hoàng hôn, sau khi ăn chút gì đó, đêm tối lặng lẽ buông xuống, liền một mình đi đến bên hồ ở vùng ngoại ô gặp mặt Mạc Ly Hề.
- --------------------
Mạc Ly Hề ở bên hồ chờ Phó Vân Mặc, gió lạnh thổi qua, vén lên váy áo của Mạc Ly Hề, lúc này nàng không có mang khăn che mặt, đẹp đến mức như tiên tử bước ra từ trong hồ lên mắt trăng, khóe mắt chân mày đều mang theo tia ôn nhu nhè nhẹ, làm người khác nhìn đến mê mẩn.
"Tới rồi?"
Mạc Ly Hề nhìn Phó Vân Mặc đang từ từ đến gần, lập tức lộ ra ý cười nhẹ nhàng, Phó Vân Mặc mỉm cười lại, nói: "Ân, đợi rất lâu rồi sao?"
"Không có, chi vừa mới tới một lát thôi."
Nói xong, Mạc Ly Hề xoay người đối diện với hồ nước lớn, xung quanh có tiếng côn trùng kêu vang, lại vì sự ồn ào náo động này lại mang đến sự tĩnh lặng cùng yên bình.
"Cùng tâm sự với ta đi!"
Mạc Ly Hề âm thầm mà thở dài, tuy rằng khóe miệng mang ý cười, nhưng vẫn luôn có thể cảm giác được nàng mệt mỏi.
"Ân..."
Phó Vân Mặc tất nhiên nguyện ý lắng nghe phiền não của Mạc Ly Hề, Mạc Ly Hề người này, luôn làm cho người khác không có cách nào cự tuyệt.
"Sở đại ca....kỳ thật là việc hôn nhân là do sự phụ của ta và Sở chưởng môn đính ước lúc trước...Ta không thể cãi lời của sư phụ, nhưng mà ta...cũng không thích hắn..."
Lời từ tận đáy lòng này, là Mạc Ly Hề lần đầu tiên nói cho người khác nghe, cho dù là Văn Nhược Nhàn có cảm tình tốt với nàng nhất, cũng chưa từng nghe nàng đánh giá qua chuyện này.
Tâm của Phó Vân Mặc như bị đánh trúng một cái, mơ hồ trong giọng nói nhu mỹ kia, nàng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ rất sâu của Mạc Ly Hề.
"Chưa từng nghĩ tới....cự tuyệt sao?"
Phó Vân Mặc sinh ra ở hiện đại, cha mẹ cũng rất thoáng, chưa bảo giờ sẽ vì cảm tình, mà áp bức nàng, cho nên nàng có thể cảm giác được thời đại này, cái loại lệnh phụ mẫu, lời người mai mối rất bi ai, tuy rằng việc đính ước cuộc hôn nhân này không phải cha mẹ nàng ấy, mà là sư phụ của nàng ấy.
"....Đã nghĩ tới, nhưng làm không được."
Cuộc hôn nhân này toàn giang hồ đều đang nhìn, nếu cự tuyệt, nàng không biết Sở Hồng Phi làm sao có thể đối diện với ánh mắt của toàn bộ người trong giang hồ, nàng không thể bởi vì bản thân, mà bất nghĩa với Sở Hồng Phi, huống hồ...Sở Hồng Phi đối với nàng thật sự rất tốt.
"Có đôi khi....Trên phương diện này, phải ích