"Giao dịch gì đó, nói tới nói lui cũng chẳng biết thế nào, đến Thiên Cơ lâu trước đi, mới quyết định."
*********
Chờ đến khi Phó Vân Mặc trở về, Nam Côn Luân đang ở khách điếm, mà Viên Uyên mới vừa cùng Gia Cát Diềm Nhi từ bên ngoài trở về, có thể vì tâm tính vẫn là đứa trẻ, hai người đi dọc đường đều cười vui vẻ, tinh thần phấn chấn năng động.
"Sao uống rượu một mình vậy?"
Phó Vân Mặc ngồi phía trước Nam Côn Luân, còn tự mình rót rượu, sau đó một hơi uống sạch, uống rượu xong, hy vọng đêm nay có thể ngủ ngon, nghĩ lại, lại rót cho bản thân thêm một ly.
"Ai, Tiểu Mặc tỷ, tỷ thích nữ ma đầu sao?"
Lời vừa mới nói ra, vốn dĩ rượu đã bên trong miệng, thì phun toàn bộ lên trên mặt của Nam Côn Luân, mà Nam Côn Luân nhắm mắt lại, yên lặng mà lau đi dấu tích rượu trên mặt mình.
"Ngươi...ngươi...nói gì?"
Phó Vân Mặc nghẹn đến mức hai má đỏ bừng lên, vốn dĩ cái lưỡi vốn khéo ăn khéo nói của nàng bỗng nhiên bị cứng lại, cũng không biết bản thân nên nói cái gì mới được.
"Đệ thấy được mà."
Sau khi Nam Côn Luân đem rượu trên mặt lau hết, lộ ra một nụ cười ái muội, sự thẹn thùng trong mắt Phó Vân Mặc dần dần chuyển sang phẫn nộ.
"Ngươi dám theo dõi ta!"
Phó Vân Mặc nói xong, giơ tay lên muốn đánh một cái vào ót chủa Nam Côn Luân, nhưng mà Nam Côn Luân phản ứng cũng rất mau, lập tức lui người về sau rụt cổ lại, lách mình tránh đi.
"Đệ không phải vì lo lắng cho tỷ sao, mới đi đến đó."
Phó Vân Mặc sau khi nghe được, mắt trợn trắng, hóa ra tên này khi đó ở trong phòng của Quái y nghe lén đối thoại của mình và Mạc Ly Hề!
"Hơn nữa lại không phải có một mình đệ nhiều chuyện đâu..."
Phó Vân Mặc lại trợn trắng mắt, cái này còn không phải thừa nhận bản thân nhiều chuyện sao! Nam nhiều chuyện! Đợi đã....Còn có người khác?
"Còn có ai nữa?"
"Quái y cô nương a, nàng ta cũng ở đó...không thể tưởng tượng được nàng ta cũng nhiều chuyện như vậy."
Nam Côn Luân cười cười, không ngờ tới thời điểm hắn cùng Quái y cấu kết với nhau làm chuyện xấu a!
Quái y? Nàng ta làm sao lại có loại thú vui này...
"Bỏ đi bỏ đi, mấy bầu rượu này để ngươi mời!"
Phó Vân Mặc vẫy vẫy tay, sau đó rót rượu, uống xuống hết.
"Cho nên tỷ còn chưa trả lời vấn đề của đệ đâu nha, Tiểu Mặc tỷ."
Nam Côn Luân không thuận theo cũng không buông tha, chính là muốn nhìn thấy bộ dạng có chút thẹn thùng rồi lại làm như không có gì của Phó Vân Mặc.
"Phải, có gì sao?"
Phó Vân Mặc biết bản thân thích nữ ma đầu, nếu không sẽ không vọt vào trong rừng tìm nàng ấy, cũng sẽ không vội vàng cùng nàng ấy giải thích hết thảy mọi chuyện, nhưng mà...
Nàng cũng hiểu rất rõ, trong lòng nữ ma đầu có quá nhiều chuyện để làm, mà nàng hiện tại căn bản vẫn chưa muốn nói dự tính của mình, hơn nữa nàng cũng đoán không ra thái độ của nữ ma đầu.
"Không sao cả, hai người rất xứng đôi."
Nam Côn Luân nhịn cười, mặt cũng sắp nghẹn đỏ lên, mà Phó Vân Mặc duỗi tay ra, Nam Côn Luân cho rằng nàng lại muốn đánh cái ót của mình, thời điểm đang muốn lui ra sau, một lóng tay của Phó Vân Mặc búng lên trên trán của Nam Côn Luân, phát ra thanh âm thanh thúy.
"Ai da!"
Nam Côn Luân che lại cái trán của mình, ủy khuất mà nhìn Phó Vân Mặc nói: "Làm sao lại có chiêu này nữa!"
"Ta làm sao lại chỉ có một chiêu được chứ!"
Phó Vân Mặc cười nói, nhìn bộ dáng ăn đau của Nam Côn Luân, theo bản năng sờ sờ cái trán của bản thân....Người đó tựa hồ cũng rất thích búng cái trán của mình, quả thực rất đau...
- ---------------
Ngày hôm sau, nghe Viên Uyên nói ba người Thiên Duyên phái có việc gấp phải đi trước, mà Phó Vân Mặc trước sau không có gặp mặt Mạc Ly Hề một lần, xin lỗi cho tốt.
Độc của Nam Côn Luân đã hóa giải, mà Viên Uyên dự định đi theo hai người cùng nhau hành tẩu trên giang hồ, Tào Nhất Sư dự định ở lại trấn, chờ Quái y tha thứ cho hắn, chỉ là Phó Vân Mặc trước khi rời đi, vẫn là đi gặp Quái y một lần nữa.
"Quái y cô nương, Tào tiền bối tuy rằng thói quen sinh hoạt có chút ở dơ, nhưng thật sự là người không tệ đâu."
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân ngồi ở trên ghế nhìn Quái y đang sắp xếp lại thảo dược đang phơi.
"Ừ."
Quái y chỉ nhẹ nhàng mà đáp lại một chữ.
"Vậy các ngươi về sau phải sống chung cho tốt nha!"
Phó Vân Mặc biết Quái y kỳ thật không có hận Tào Nhất Sư, nhưng mà vẫn đối với chuyện năm đó mẫu thân không được cứu sống lại canh cánh ở trong lòng, hiện tại Tào Nhất Sư nói ra chân tướng, nàng ta cũng sớm tiêu tan nỗi uất nghẹn đó.
"Ừ."
Quái y lại chỉ lạnh lùng mà đáp lại, tiếp tục thu dọn thảo dược của nàng.
"Ta và Nam Côn Luân hôm nay phải rời đi rồi, ngày sau phải bảo trọng a!"
Phó Vân Mặc nói xong, Quái y dừng động tác lại, sau một lúc lâu trầm mặc, nói: "Các ngươi phải đi sao?"
Ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, giống như mảnh tối đen ở trước mắt này hiện tại, ngữ khí cũng đều không có độ ấm nào.
"Ừ, ta cùng Tiểu Mặc tỷ còn có chút việc, cần phải đi một chuyến."
Nam Côn Luân nói xong, Quái y bỗng nhiên xoay người lại, nhìn về phía Phó Vân Mặc, tuy rằng đôi mắt mất đi tiêu cự, nhưng Phó Vân Mặc lại cảm nhận đươc nàng ta sắc bén xem hết chỗ sâu trong linh hồn của mình.
"Vậy các ngươi bảo trọng."
Quái y chỉ nói một câu, lại xoay người mân mê thảo dược của nàng, Phó Vân Mặc đứng lên, vỗ vỗ y phục của mình, nói: "Được rồi, Quái y cô nương, ngươi cũng phải bảo trọng a, còn nữa, Độc kinh gì đó người cũng đừng luyện nữa, tổn hại thân thể, có duyên gặp lại!"
"Đúng vậy, Quái y cô ngươi, ngươi phải bảo trọng!"
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đang chuẩn bị rời đi, Quái y lại âm thầm mà nói ra một câu.
"Ta tên Tào Hàn."
"Hử?"
Phó Vân Mặc quay đầu, nhìn về gương mặt tái nhợt kia của Quái y, chỉ là nàng ta cũng không có nhìn mình.
"À à, Tào cô nương, ta tin rằng chúng ta nhất định sẽ gặp lại!"
Phó Vân Mặc vẫy vẫy tay, tuy rằng biết Quái y không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn theo bản năng làm động tác này.
Thẳng đến khi hai người rời đi, Quái y mới nhìn về phí Phó Vân Mặc rời đi, đôi mắt mất tiêu cự kia như đang suy tư gì đó, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng than nhẹ.
Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc hướng khách điếm mà đi đến, mà Nam Côn Luân vội vã mở miệng: "Tiểu Mặc tỷ, tỷ còn nhớ chuyện lần trước mà nữ ma đầu hỏi Tào tiền bối không?"
"Chuyện nào?"
Phó Vân Mặc nhăn nhăn mày, nữ ma đầu hình như hỏi qua rất nhiều chuyện...
Nam Côn Luân rũ mắt, nhẹ giọng rồi nói tiếp: "Chính là khống chế tâm trí của con người, cổ độc làm người khác điên cuồng."
"À, nhớ, làm sao vậy?"
"Tiểu Mặc tỷ, lúc ấy đệ trở lại Nam gia, phát hiện chỗ miệng vết thương của bọn họ đều do [Quỷ kiếm] tạo thành, giống như điên cuồng lên rồi giết hại lẫn nhau...Đệ nghĩ, khả năng có liên quan đến cổ độc này, bằng không đệ không thể nghĩ ra tại sao Nam gia lại muốn giết hại lẫn nhau."
Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc lâm vào trầm tư, sau đó nói: "Ngươi hoài nghi Nam gia diệt môn, cũng có liên quan