"Nữ ma đầu, tại sao ngươi lại cứ thích từ cửa sổ tiến vào vậy?"
***********
Phó Vân Mặc nhìn thân bạch y kia, bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, giấu đi thủy quang nơi khóe mắt, xoay người về bên giường, nhưng mà nàng lại không đem cửa sổ đóng lại, việc này tựa như không tiếng động mà mời vào.
Nàng từ cửa sổ mà đi vào, thấy người nọ đứng ở bên giường đưa lưng về phía nàng, động tác thân thể so với lí trí của bản thân càng nhanh hơn một bước, nàng tiếng lên ôm chặt nàng ấy.
"Điếm tiểu nhị..."
Giọng nói lười biếng mà khàn khàn truyền đến, tâm như mặt nước khẽ động, nổi lên từng cơn sóng chập chờn.
"Nữ ma đầu, ngươi tại sao lại cứ thích từ cửa sổ tiến vào vậy?"
Phó Vân Mặc nhớ rõ, nữ ma đầu cũng không phải lần đầu tiên từ cửa sổ tiến vào phòng nàng, người này hình như rất thích từ cửa sổ tiến vào.
"Ân..."
Dạ Khê Hàn giống như không rối rắm với vấn đề này, nàng đem đầu gác lên vai của Phó Vân Mặc, thái độ thân mật, mơ hồ mang theo tràn đầy sự thương nhớ, kỳ thật quan hệ của hai người cũng chỉ thiếu một câu nói, bất quá hai người đều không nói ra, giữa hai người có tình cảm rất mông lung, đẹp nhưng dễ vỡ.
"Ngươi muộn như vậy mới đến đây, chính là vì ôm ta sao?"
Thanh âm của Phó Vân Mặc nhẹ nhàng hơn thường ngày rất nhiều, chỉ là nàng chưa phát giác ra, mặt của bản thân đã đỏ lên một mảnh.
"Ngươi không phải tìm ta cả một ngày sao?"
Dạ Khê Hàn cười khẽ, hơi thở phả vào trên cổ của Phó Vân Mặc, làm Phó Vân Mặc cmar thấy có vài phần tê dại vài phần ngứa, lập tức rụt rụt cổ lại.
"Ai rảnh đi tìm ngươi chứ."
Phó Vân Mặc không thừa nhận, không thừa nhận đi trên đường lớn nàng vẫn nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm, có xuất hiện hay không.
"Ta đều thấy được."
Dạ Khê Hàn buông Phó Vân Mặc ra, Phó Vân Mặc xoay người lại, dưới ánh sáng của ánh nến mờ nhạt chiếu xuống, hai người đều có thể thấy nét ửng đỏ trên gương mặt của đối phương.
"Vậy sợ là ngươi nhìn nhầm rồi."
Phó Vân Mặc hừ một tiếng, nàng thật sự không muốn thừa nhận bản thân nhớ nhung Dạ Khê Hàn, nhưng trong lòng vừa rồi lại thành thật như vậy, lúc nhìn thấy nàng ấy kia, nàng thiếu chút nữa đã bật khóc rồi.
Phó Vân Mặc không hề nhìn Dạ Khê Hàn, vòng qua đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó rót tách trà, mà Dạ Khê Hàn cũng ngồi xuống theo, lật lại tách trà, để Phó Vân Mặc cũng rót trà cho mình, nàng hình như cũng không có dự định rời đi ngay lập tức.
Hai người không nói gì, sau khi nhấp ngụm trà, Phó Vân Mặc hít sâu một hơi, nói: "Nữ ma đầu, ta ở trong lòng của ngươi, được xem là gì?"
Phó Vân Mặc muốn sự rõ ràng, cái loại cửa sổ lưới cứ cố đâm thủng thế nhưng trước sau cũng không đâm thủng nổi, làm cho trong lòng nàng khó chịu vô cùng.
"Ngươi rất đặc biệt ở trong lòng ta...Ta muốn ngươi chỉ thuộc vào một mình ta..."
Dạ Khê Hàn cũng thẳng thắn thừa nhận, Phó Vân Mặc đích thực đặc biệt, từ ánh nhìn đầu tiên liền bắt đầu cảm thấy nàng ấy rất đặc biệt, về sau mỗi lần đuổi bắt nàng áy, Dạ Khê Hàn biết người này khác với tất cả mọi người mà mình biết, mọi thứ đều khác biệt, nàng ấy có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của mình, cũng có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Phó Vân Mặc cười, nàng vừa lòng với đáp án này, nhưng mà trong lòng nàng còn có một nghi ván, tới bên miệng, nhưng lại mất dũng khí nói ra.
"Nhưng mà...Điếm tiểu nhị..."
Đôi mắt Dạ Khê Hàn rũ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, lại làm biểu tình hiện tại của nàng càng thêm cô tịch.
"Nhưng mà ngươi muốn báo thù đúng không?"
Phó Vân Mặc giương mắt nhìn về phía Dạ Khê Hàn, bức bách nữ ma đầu cũng nhìn chính mình, chỉ là lúc nữ ma đầu đối diện với ánh mắt của mình, Phó Vân Mặc lại không chịu được quá nhiều sự bất đắc dĩ trong đôi mắt kia.
"Ngươi đã biết?"
Dạ Khê Hàn chưa bao giờ dự định muốn nói cho Phó Vân Mặc biết, loại chuyện này, chỉ có tự mình nàng có thể làm được, nàng không hy vọng bất cứ người nào biết, vết thương sâu đậm trong tận đáy lòng của mình.
Bàn tay Phó Vân Mặc đặt lên trên mu bàn tay Dạ Khê Hàn, lúc này mới phát hiện cả tay cũng đều lạnh như vậy, không phải bởi vì khí trời lạnh, mà lạnh từ trái tim.
"Nữ ma đầu, ta thích ngươi..."
Phó Vân Mặc nắm chặt tay Dạ Khê Hàn, giống như sốt ruột đem suy nghĩ lẫn tâm ý đều nói hết cho nàng ấy biết.
Dạ Khê Hàn an tĩnh mà nhìn Phó Vân Mặc, sắc thái trong mắt kia, trở thành màu sắc mỹ lệ nhất trong màn đêm, nhưng mà câu nói tiếp theo của Phó Vân Mặc, lại làm cho sắc mặt của nàng thay đổi.
"Nhưng mà, trong lòng ngươi còn có Hạ gia, thậm chí ngươi cũng không buông bỏ được Hạ Lân, đúng không?"
Hạ Lân...hai chữ này phảng phất như một lời nguyền rủa, thẳng tắp quấn lấy trái tim Dạ Khê Hàn, cơ hồ trong mỗi một giấc mộng, nàng đều có thể nhìn thấy được đại nam hài tươi cười, tìm mọi cách để sủng nịch mình...
Hắn nói, muốn cưới mình làm thê tử, để mình trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất khắp thiên hạ, nhưng mà hắn nuốt lời.
Dạ Khê Hàn rút tay về, mơ hồ bàn tay của Phó Vân Mặc vào giờ phút này đều là mang gai, đâm vào lòng bàn tay của mình sinh ra đau đớn.
"Ta phải đi rồi."
Dạ Khê Hàn có chút thất thố, thậm chí không biết làm sao để đối mặt của Phó Vân Mặc, mà Phó Vân Mặc lại cười, dưới ánh nến, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống...
Nàng biết chứ, chính nàng biết sự tồn tại của Hạ Lân, thì nàng đã biết, trước sau nàng đấu không lại một người đã chết...
"Nữ ma đầu, đây là lựa chọn của ngươi, đúng không?"
Dạ Khê Hàn dừng lại bước chân, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Phó Vân Mặc, không dám nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của nàng ấy, càng không muốn nàng ấy nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của bản thân.
Không có trả lời...cũng giống như tiến vào sự yên tĩnh vĩnh hằng.
"Nữ ma đầu, đa tạ ngươi."
Rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng, lại chỉ hóa thành ba chữ "Đa tạ ngươi", Dạ Khê Hàn giờ phút này không hiểu đây là có ý gì, mãi đến về sau, nàng mới biết được, đây là lời từ biệt ôn nhu mà tàn nhẫn nhất mà Phó Vân Mặc dành cho nàng.
Dạ Khê Hàn cuối cùng vẫn rời đi, chỉ còn lưu lại không khí lạnh băng từ cửa sổ thổi vào...
Phó Vân Mặc nhìn tách trà còn nóng kia, ngay sau đó đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen kia...vào giây phút này lại xuất hiện điểm điểm hoa tuyết trắng...
Tuyết rơi rồi...đây là tuyết đầu mùa đông, thế mà lại dừng lại ở buổi tối này...
Phó Vân Mặc rốt cuộc hiểu rõ, có người cầm lên được, lại không thể bỏ xuống được có lẽ là thời cơ chưa tới, có lẽ là duyên phận chưa đến...chung quy chính là bỏ lỡ....
Đa tạ ngươi...để ta biết thì ra thích một người, là loại cảm giác đau đớn thế này.
"Dạ Khê Hàn...ta sẽ quên được ngươi chứ?"
Phó Vân Mặc nói xong, dòng nước ấm lại lần nữa chảy xuống dưới, nháy mắt liền trở nên