"Nói thử coi cảm giác của ngươi đối với nàng ta thử đi! Không được che giấu điều gì."
************
"Người...vừa rồi, không nghe thấy gì chứ?"
Dạ Khê Hàn cười: "Ừ hử ~"
Phó Vân Mặc nhìn khóe miệng hơi giơ lên của Dạ Khê Hàn, còn mang theo vài phần nguy hiểm, Phó Vân Mặc biết bản thân không giấu được nữa...!
"Ta...Ôi, ngươi nghe sao là vậy đó."
"Là sao?"
"Thì chính là vậy a?"
"Nói chuyện đàng hoàng."
Phó Vân Mặc ho nhẹ vài tiếng, nhìn thoáng qua đôi mắt xinh đẹp của Dạ Khê Hàn, không ngăn được có chút thất thần, người này tại sao lúc nào cũng đều có thể xinh đẹp đến mê người như vậy chứ?
"Khụ khụ...thì chính là Thu Hồng Y vẫn luôn thích Mạc chưởng môn...nàng ta cũng bởi vì Mạc chưởng môn mà phản bội Thiên Duyên phái..."
Dạ Khê Hàn nghe xong, khoanh tay trước ngực, thân lùi về sau, mày chau lại, hình như nghe được chuyện gì đó không ngờ tới.
"Sau đó thì sau?"
"À...Sau đó...sau đó chính là nàng ta sợ a! Vẫn luôn không có hành động gì khác..."
Phó Vân Mặc nói xong, thử trộm nhìn Dạ Khê Hàn một chút, nụ cười của nàng ấy vẫn mang ý vị sâu xa, Phó Vân Mặc một chút cũng không nhìn ra nụ cười này của nàng ấy rốt cuộc là mang cảm xúc gì.
"Nhưng theo ta biết, Mạc Ly Hề thích ngươi."
Dạ Khê Hàn cùng Mạc Ly Hề từng có vài lần giao đâu, Dạ Khê Hàn rất nhạy cảm phát hiện, Mạc Ly Hề thích Phó Vân Mặc, nhiều lần không màng thân phận mà động thủ với mình, chỉ vì một người tên Phó Vân Mặc, hơn nữa nụ hôn bên hồ hôm đó, đã làm cho nàng canh cánh trong lòng từ lâu rồi.
"Ta chỉ thích ngươi thôi..."
Phó Vân Mặc nắm lấy tay của Dạ Khê Hàn, nhưng mà nụ cười của Dạ Khê Hàn bất biến, tựa hồ đối với đáp án này của nàng cũng không vừa ý lắm.
"Nói thử coi cảm giác của ngươi đối với nàng ta thử đi! Không được che giấu điều gì."
Dạ Khê Hàn nói xong, Phó Vân Mặc cũng không dám nhăn mày, rất sợ người này nhìn thấy cái nhíu mày của nàng, lại suy nghĩ lung tung gì nữa.
"Khụ khụ à..."
Phó Vân Mặc ho nhẹ vài tiếng, lại nắm tay của Dạ Khê Hàn chặt hơn, sau đó đem cảm giác của nàng đối với Mạc Ly Hề từ từ kể ra.
"Lúc mới gặp nàng ấy, cảm thấy người rất tốt, thậm chí rất thích cảm giác ôn nhu săn sóc của nàng ấy..."
Có lẽ, kiểu nữ tử ôn nhu giống như Mạc Ly Hề, sợ là không có người nào mà không thích đâu?
"Nhưng mà kiểu thích này đều không phải kiểu yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, chỉ là thuần túy muốn đến gần nhau, có thể là kiểu như xúc tất trường đàm*, ngữ khí khi nàng ấy nói chuyện, đều có thể làm cho người khác bình tĩnh trở lại."
* 促膝长谈 - Xúc tất trường đàm: mang ý nghĩa bạn bè gần gũi, thân mật trò chuyện với nhau.
Phó Vân Mặc cảm giác, nếu cùng Mạc Ly Hề nói chuyện vui vẻ với nhau, nhất định là có thể từ thơ từ ca phú đàm luận đến ý nghĩa nhân sinh.
"Sau đó thì sao?"
Nụ cười Dạ Khê Hàn không đổi, nhàn nhạt hỏi, Phó Vân Mặc nghía sắc mặt của Dạ Khê Hàn, cảm thấy còn an toàn, liền tiếp tục nói tiếp.
"Lúc sau không phải là ta bị ngươi bắt đi sao? Từ khi rớt vào trong dòng xoay của ngươi liền không có cách nào kiềm chết được nữa."
Giọng nói của Phó Vân Mặc càng về sau càng nhỏ lại như lẩm bẩm một mình, mà Dạ Khê Hàn chỉ cười khẽ một tiếng, nói: "Bây giờ là do ta đã phá hỏng chuyện tốt của hai người, đúng không?"
Phó Vân Mặc nghe đến câu này, cảm giác ngữ khí không đúng lắm, tiếng chuông cảnh báo ở trong lòng vang lớn lên.
"Làm gì có chứ, cái này gọi là duyên phận, giống như người chính là không tách ra được mà!"
Thân Phó Vân Mặc đổ một tầng mồ hôi lạnh, trực tiếp bay vào lòng của Dạ Khê Hàn, trực tiếp dụng tuyệt chiêu làm nũng để công kích, làm cho Dạ Khê Hàn không hỏi gì thêm.
"Nhưng mà nữ ma đầu....cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ không thích Mạc chưởng môn."
"Tại sao?"
Dạ Khê Hàn hỏi, nhẹ nhàng ôm Phó Vân Mặc vào trong lòng, động tác vô ý thức, lại làm Phó Vân Mặc cảm giác được sự ôn nhu được giấu ở sâu trong xương cốt của nàng ấy.
"Chính là không thích được, nếu là thích, thì ngay khi ở khách điếm, sớm đã thích nàng ấy rồi."
Có đôi khi, có một số loại tình cảm, trước nay đều không thể nói rõ ra được...!
Dạ Khê Hàn không nói gì cả, chỉ là ôm Phó Vân Mặc càng chặt thêm một chút...!
Dạ Khê Hàn cũng không ngờ tới, bản thân sẽ thích một nữ tử, một nữ tử làm việc vô trật tự, có đôi khi lại thoạt nhìn như vô tâm vô phế...!
Có lẽ, đây chính là bộ dạng thuần túy nhất ở trong tình yêu rồi!
--------------------
Ba ngày sau, Tào Nhất Sư cùng Tào Hàn luyện dược trở về, trong khoảng thời gian này mọi người vẫn luôn vô cùng đề phòng, nhưng có lẽ là kẻ thần bí cũng biết rõ bỏ lỡ lần đó liền không còn cơ hội nữa, cho nên liền không có đến lần nữa.
Về đêm, tất cả mọi người đều tụ lại ở trong phòng...!
"Cạy miệng hắn ra."
Tào Hàn nhàn nhạt nói ra một câu, trong tay cầm một viên đan dược, hai con ngươi mất đi tiêu cự hình như đang tính toán gì đó.
"Đợi đã....vẫn là nên mang hắn đi tới hẻm sau đi!"
Tào Hàn bảo Ninh Viễn Hành dừng lại động tác muốn cạy miệng của Hạ Lân ra, sau đó nhìn thoáng qua Nam Côn Luân, nói: "Nam tiểu tử, bây giờ chính là lúc ngươi phát huy công dụng của mình."
Lời này vừa nói ra, Nam Côn Luân tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể cõng Hạ Lân nhảy tử cửa sổ xuống, đi đến con hẻm ở phía sau khách điếm, nơi này dơ bẩn có một ít cặn thức ăn cùng một ít nước, có mùi lạ, nhưng còn có thể chịu đựng được.
Mọi người mau chóng đi theo xuống, nhưng lại không hiểu tại sao Tào Hàn lại muốn làm vậy.
"Cạy miệng hắn ra."
Tào Hàn lại phân phó lại lần nữa, Ninh Viễn Hành cạy miệng Hạ Lân ra, sau đó Tào Hàn thẳng thừng đút viên đan dược kia vào, lại dùng kim chân đâm vào huyệt Bách Hội của hắn, chỉ thấy trong nháy mắt hắn đã tỉnh lại.
"Ô...Ặc..."
Hạ Lân bóp chặt cổ của mình, hai mắt nổi tơ máu lên, bộ dạng muốn nôn nhưng khó nôn, nháy làm người khác cảm thấy khó chịu.
Dạ Khê Hàn tiến lên một bước, lại bị Phó Vân Mặc giữ chặt lại, Phó Vân Mặc nhíu mi nhìn nàng mà lắc lắc đầu.
Rất nhanh Hạ Lân nôn ra một ít chất lỏng màu đen, không giống máu, hơn nữa vô cùng hôi thúi, mọi người lập tức lùi về phía sau vài bước, bọn họ bỗng nhiên hiểu được tại sao Tào Hàn lại bảo đem hắn ra hẻm sau, xem ra đây là lựa chọn tốt nhất...!
"Ộc ——"
Hạ Lân lại phun ra chất lỏng, lần này là màu xanh lục đậm, mùi vị kia làm người khác không nhịn nổi mà nhíu mày.
"Đây là thứ gì vậy?"
Nam Côn Luân chịu không nổi mùi vị này, bản thân cũng học theo Hạ Lân mà nôn ra.
"Một ít nọc độc trong thân thể của hắn..."
Tào Hàn có thể ngửi ra được, đó là máu có chứa hỗn hợp các loại độc mang theo mùi vị tanh hôi, chỉ dùng mũi để phân