"Nếu ta không tới kịp lúc, có phải ta sẽ không còn nhìn thấy ngươi được nữa, phải không?"
*************
Thu Hồng Y lặng lẽ rời đi, thậm chí lời từ biệt cũng không có, giống như một trận gió, tới vội vã mà đi cũng vội vã.
Phó Vân Mặc nhìn thân ảnh hồng y kia biến mất ở trong đêm đen, không nhịn được mà thở dài, đảo mắt nhìn về phía Dạ Khê Hàn, sắc mặt lại trở nên không được tự nhiên.
"Ta đỡ ngươi về thành trước."
Dạ Khê Hàn nhìn ra được Phó Vân Mặc mất tự nhiên, lập tức không nói gì thêm, chỉ là đỡ lấy Phó Vân Mặc chậm rãi đi dưới bầu trời đêm.
Phó Vân Mặc che lại miệng vết thương đau nhức của mình, khóe mắt liếc Dạ Khê Hàn vài cái, chỉ thấy thần sắc lạnh băng của nàng ấy, bản thân liền không dám nói gì cả, cho nên hai người cứ như vậy mà trầm mạc đi cả một đoạn đường.
"Thật xin lỗi."
Rất lâu sau, ngay lúc Phó Vân Mặc nhìn thấy cửa thành trấn, Dạ Khê Hàn âm thầm nói ra ba từ này, mà Phó Vân Mặc dừng bước chân lại, yên tĩnh mà nhìn nàng ấy.
"Hử?"
Phó Vân Mặc bỗng nhiên có chút ngốc, trong lúc nhất thời không hiểu được Dạ Khê Hàn muốn nói cái gì, chỉ là dùng giọng mũi để tỏ vẻ nghi hoặc của bản thân đối với ba chữ "Thật xin lỗi" của Dạ Khê Hàn.
"Chuyện của Hạ Lân, là ta xem nhẹ ngươi."
Dạ Khê Hàn nói xong, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám nhìn Phó Vân Mặc, mà ủy khuất vốn đang tồn tại ở trong lòng Phó Vân Mặc, bởi vì những lời này của Dạ Khê Hàn, trong nháy mắt liền xóa hết, hốc mắt hơi ửng đỏ lên, mũi chua xót, cắn chặt môi dưới thế nhưng lại không có cách nào ngăn lại dòng nước mắt.
"....Nữ ma đầu xấu xa."
Thật sự nhịn không được nữa rồi, Phó Vân Mặc nắm chặt lấy tay của Dạ Khê Hàn, sau đó bật khóc, chỉ là không dám khóc thành tiếng, gần như là thanh âm ô ô, cũng đủ để xé rách trái tim của Dạ Khê Hàn.
"Đừng khóc mà, xin lỗi."
Dạ Khê Hàn không biết nên dỗ người ta như thế nào, nếu là trước đây, có lẽ nàng có rất nhiều cách, nhưng mà Dạ Khê Hàn của hiện tại, tựa hồ đã mất đi năng lực an ủi người khác, thậm chí giờ phút này đây cả ngôn ngữ đều trở nên nhạt nhòa.
"Ta biết...Ta biết Hạ Lân đối với ngươi rất quan trọng, hắn là thân nhân rất quan trọng của ngươi, nhưng mà nữ ma đầu..."
Phó Vân Mặc khóc lóc, cuối cùng không muốn để cho Dạ Khê Hàn thấy bộ dáng khóc nhè của mình, trực tiếp vùi đầu vào trong ngực của Dạ Khê Hàn.
"Đừng khóc...."
Dạ Khê Hàn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phó Vân Mặc khóc, là lúc ở bên trong địa lao của Dạ Khê Hàn thần giáo, bị bản thân khi dễ mà khóc, chính lần đó đã bắt đầu mở ra một khe hở ở trong lòng của nàng, hiện tại nước mắt của nàng ấy đã xé rách trái tim của nàng rồi.
"Ngươi để cho ta khóc một lát, không được hung dữ với ta!"
Phó Vân Mặc mang theo tiếng khóc nức nở mà uy hiếp, làm Dạ Khê Hàn vốn dĩ đau lòng đến nhăn mày nhăn mặt, không ngăn được mà thả lỏng ra, khóe miệng cong lên một ý cười ôn nhu.
"Được."
Dạ Khê Hàn nói xong, cứ mắt Phó Vân Mặc chôn ở trong lồng ngực của mình mà khóc, đôi tay ôm lấy eo của nàng ấy, để cho nàng ấy có thể thoải mái dựa vào người của mình.
Phó Vân Mặc khóc một hồi lâu, khóc đến thân mình đều nhầy nhụa nước mắt, hình ảnh đó quả thực rất buồn cười.
Thật là mất mặt muốn chết...!
Phó Vân Mặc trong lòng chửi thầm bản thân, nhung mà vừa rồi, nàng thật sự đột nhiên nhịn không được mà muốn khóc, sau đó liền khóc.
"Được rồi."
Dạ Khê Hàn thay Phó Vân Mặc lau đi nước mắt ở trên mặt, cười nói: "Đừng khóc, ta luôn ở đây."
"Ân."
Phó Vân Mặc chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Chúng ta....tìm một khách điếm trước đi!"
Dạ Khê Hàn đồng ý, hiện tại quan trọng nhất, vẫn là chữa khỏi thương thế cho Phó Vân Mặc thật tốt, mọi thứ còn lại đều không còn quan trọng nữa.
Dạ Khê Hàn đỡ Phó Vân Mặc tìm được một khách điếm, sau đó thuê một gian phòng, liền đỡ Phó Vân Mặc vào trong phòng.
"Đau chết mất thôi..."
Loại đau đớn thấu tim thế này rất lâu rồi chưa được nếm qua, ai ngờ bản thân dùng hết sức vận dụng một chiêu kia cũng chỉ bức lui được vài bước của tên hắc y nhân, bản thân còn ăn đau một chiêu nội kình của hắn, lại để bản thân bị nội thương.
Thấy Phó Vân Mặc ôm lấy ngực của bản thân, Dạ Khê Hàn liền nói: "Để ta xem xem."
Lời này vừa nói ra, lời nói vô tình, người nghe có ý, Phó Vân Mặc lập tức đỏ mặt, đôi mắt cánh mũi vốn dĩ do khóc mà đỏ lên, hiện tại cả mặt cũng đỏ cả lên.
"Không...không sao mà, ta tự mình dùng [Phong Vân quyết] chữa thương là được."
[Phong Vân quyết] có công dụng chữa thương, có thể tự mình vận công chữa thương cho bản thân, về điểm này Phó Vân Mặc đối với thương thế còn có thể ứng phó được.
"Ta nhìn xem."
Ngữ khí của Dạ Khê Hàn lạnh vài phần, trong lòng Phó Vân Mặc co lại, không dám nói hai lời, chậm rãi kéo vạt áo ra, chỉ khi kéo ra một góc nhỏ, liền thấy dấu vết màu tím đen kia, làm cho Dạ Khê Hàn không nhịn được mà nhíu mày.
"Ta chỉ cần vận công vận chuyển nội lực của [Phong Vân quyết] thì sẽ không sao đâu, đừng lo lắng."
Phó Vân Mặc nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Dạ Khê Hàn, ngay sau đó liền nói lời an ủi, nhưng mà gương mặt của Dạ Khê Hàn hình như không có ý tứ thả lỏng ra.
"Nếu ta không tới kịp lúc, có phải ta sẽ không còn nhìn thấy ngươi được nữa, phải không?"
Bỗng nhiên trong lòng Dạ Khê Hàn có chút sợ hãi, nàng vẫn luôn biết trong chốn giang hồ luôn tồn tại sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân, nhưng lần tiên gặp phải kẻ cường đại như vậy, thậm chí người này còn suýt nữa giết chết người mình yêu, loại cảm giác sợ hãi này, tựa như ngày hôm đo, ngày mà Hạ gia bị diệt môn, thế giới của nàng tất cả đều sụp đổ.
"...Nữ ma đầu, đừng nghĩ nhiều nữa, ta hiện tại vẫn ổn mà."
Phó Vân Mặc nhanh chóng nắm lấy tay của Dạ Khê Hàn, nhưng Dạ Khê Hàn lại cúi đầu xuống, nói: "Ngươi chữa thương trước đi."
Nói cong, Dạ Khê Hàn rời khỏi gian phòng, mà Phó Vân Mặc nhìn tình huống của nàng ấy, thế nhưng lại cảm thấy vài phần đau thương cùng cô đơn.
Phó Vân Mặc đọc khẩu quyết, ngồi xếp bằng ở trên giường bắt đầu vận chuyển [Phong Vân quyết], mà Dạ Khê Hàn đã đi tới dưới lầu, đêm khuya khách điếm vốn nên phá lệ yên tĩnh, chỉ là dưới lầu của khách điếm, lại có một số nam nhân mang mặt nạ Tu La đang ngồi, hình như đang nói gì đó, Chưởng quầy cả thở cũng không dám thở mạnh.
Dạ Khê Hàn đi xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo nàng, mà giáo đồ sau