"Không giết, còn giữ lại mang đi chúc Tết hả?"
**********
"! Tạnh mưa rồi! "
Dạ Khê Hàn nhìn cơn mưa đã ngừng lại ở ngoài cửa sổ, giống như thời cơ đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mọi người nghe Dạ Khê Hàn nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơn mưa xác thực vào giờ phút này đã tạnh, chỉ còn chừa lại những giọt mưa dai dẳng ở trên mái ngói.
Dạ Khê Hàn cầm chắc Thoát Cốt kiếm ở trong tay, nói: "Triệu tập các giáo đồ có mặt hiện tại, tấn công lên.
"
"Rõ!"
Tiểu Đường sau khi nghe xong, dẫn ba người còn lại rời đi, mà Phó Vân Mặc nhìn về ngôi miếu hoang kia nói: "Tào tiền bối, Tào cô nương, chuyện này căn bản không có liên quan đến các ngươi, hiện tại nên rời đi thì tốt hơn.
"
Phó Vân Mặc cảm thấy, chuyến đi này, nhất định vô cùng hiểm trở, Tào Nhất Sư cùng Tào Hàn vốn không có liên quan đến chuyện này, bất quá chỉ vì trị liệu cho mình, cùng điều tra chuyện liên quan đến cổ độc nên mới trở về phía Nam, cùng với chuyện đối kháng với kẻ thần bí và toàn bộ An Ninh tự, vốn không thể liên lụy tới bọn họ được.
"Chúng ta nếu muốn rời đi, đã sớm đi rồi, cổ độc này hại người quá nặng, làm y giả, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
"
Tào Nhất Sư nói, nếu không phải quan tâm đến chuyện này, bọn họ cũng không trở lại phía Nam, tất nhiên sẽ không đợi đến thời khắc mấu chốt thế này mà rời đi.
"Ừ! Chẳng lẽ các ngươi ghé bỏ mắt ta bị mù, sẽ vướng tay vướng chân các ngươi sao?"
Tào Hàn lạnh giọng mở miệng, Phó Vân Mặc vừa nghe, cảm thấy bản thân lại dẫm lên đuôi mèo nữa rồi, lập tức xua tay lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải là ý này.
"
Phó Vân Mặc cảm thấy trên trán của mình đổ một tầng mồ hôi lạn h, Tào Hàn này luôn nhạy cảm làm người ta cảm thấy đáng sợ vô cùng, lời mà đáp sai, liền sẽ rơi vào hố bẫy của nàng ta ngay tức khắc.
"Vậy thì đi!"
Dạ Khê Hàn nắm chặt Thoát Cốt kiếm bên hông, dẫn đầu rời khỏi ngôi miếu hoang trước, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đi theo sát phía sau, mà Tào Nhất Sư và Tào Hàn lại đi ở sau cùng.
Một đám người cứ như vậy mà ào ạt đi lên An Ninh tự, chuẩn bị cùng kẻ thần bí kia liều chết một phen.
Nhưng mà còn chưa tới cửa chùa, liền có một đám người che chắn ở trước mặt bọn họ.
Trang phục của bọn họ là người của Nguyệt Lạc sơn trang, có một người ở bên kia mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đều nhận ra chính là Trương Ma Tử, cái tên Trương Ma Tử vừa rời khỏi Tứ Hải lâu liền gia nhập vào Nguyệt Lạc sơn trang.
"Trương Ma Tử!"
"Trương Ma Tử!"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đồng thanh lên tiếng, tuy rằng không thích Trương Ma Tử, nhưng bọn họ cũng không hy vọng cùng hắn giương cung bạt kiếm, bọn họ cũng biết rõ, trận chiến này khẳng định phải thấy máu.
Trương Ma Tử thấy Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, lập tức cười lạnh ra tiếng: "Trương mỗ có tài đức gì chứ, có thể để cho hai vị cao thủ đây nhớ đến?"
Ngữ khí âm dương quái khí, làm người nghe cảm thấy không thoải mái, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân trong lòng đều không nhịn được mà nghĩ, Trương Ma Tử này quả nhiên lúc trước hay hiện tại đều là một kẻ làm người ta chán ghét.
Mọi người giương mắt nhìn tới, chỉ cần lên cái cầu thang thật dài này liền có thể tới An Ninh tự, cố tình ngay chính lúc này đám ngụy quân tử này lại chắn đường của bọn họ, thật sự làm phiền người khác vô cùng.
"Giáo chủ, để ta đi giải quyết bọn họ.
"
Nói xong chính là Điền Khánh, tính trong tứ đại Đường chủ, hắn là cấp thấp nhất, tất nhiên chịu không được đám chó dám chặn được Giáo chủ nhà mình.
"Ừ.
"
Dạ Khê Hàn nhẹ nhàng đồng ý, hiển nhiên nàng cũng không muốn động thủ giải quyết đám tiểu lâu la này, lãng phí sức lực.
Nhưng mà vào ngay lúc này, phía sau Nguyệt Lạc sơn trang lại xuất hiện một người, một người mà bọn họ không ngờ tới được.
"Sở Hành! "
Tào Nhất Sư nhìn người nọ xuất hiện từ phía sau đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang, bước chân có chút bay bổng, hai mắt đỏ bừng, có sự điên cuồng nhè nhạt, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt cũng đã mất đi tiêu điểm, tựa như một!.
con rối.
"Cẩn thận, hắn trúng cổ rồi.
"
Tào Nhất Sư hiện tại đối với cổ có chút hiểu biết, liếc mắt một cái liền biết chưởng môn của Thần Nhận phái – Sở Hành một trong năm đại cao thủ hiện giờ, đã trúng cổ độc.
"Chỉ có thể giết chết thôi sao?"
Phó Vân Mặc lui về phía sau một bước, hỏi, Sở Hành dù sao cũng là chưởng môn hiện tại của Thần Nhận phái, nếu ở An Ninh tự giết người, truyền ra ngoài, sợ là giang hồ cũng không có chỗ dung thân cho bọn họ.
"Không giết, còn giữ lại mang đi chúc Tết hả?"
Tào Hàn cười, hiện tại cổ độc không phải là thứ nàng có thể giải trừ được, trừ phu nàng có thể học từ cơ sở, bất quá hiện tại hiển nhiên cũng không có thời gian nhàn hạ như thế.
"!.
Chúc Tết! sợ là toàn bộ Thần Nhận phái đều đem chúng ta mở hàng đầu năm! "
Nam Côn Luân nhịn không được mà lẩm bẩm một câu, không thể ngờ được kẻ thần kia lại bắt Sở Hành đi, còn dùng hắn để cản trở đường đi của mọi người, nghĩ đến đây, bọn họ có vài phần kiêng kị hắn ta, hay là! dùng hắn ta để kéo dài thời gian?
Kéo dài thời gian?
"Đợi đã, kẻ thần bí có phải là muốn kéo dài thời gian hay không, hắn muốn làm gì?"
Nam Côn Luân hỏi, mà trong lòng Phó Vân Mặc chợt căng thẳng, được Nam Côn Luân nhắc nhở như thế, lập tức nói: "Xem ra không thể suy nghĩ nhiều được nữa, giết trước rồi nói!"
Nếu thật sự muốn kéo dài thời gian, nghiên cứu cổ độc lợi hại hơn nữa? Hay là khôi phục thương thế? Phó Vân Mặc nhớ rõ hắn bị Dạ Khê Hàn đả thương, hay là! có âm mưu gì khác lớn hơn nữa.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Phó Vân Mặc loạn thành một nùi, tác giả của [Phong Vân Biến] này có rốt cuộc đầu óc có phải bị lủng lỗ hay không? Cư nhiên lại mở ra một màn rối não như vậy chứ!
"Giết.
"
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng nói một chữ, Điền Khánh liền dẫn người tiến lến, cùng đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang đối chiến, mà Sở Hành giống như phát điên, sát chiêu hướng vào đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, bởi vì Sở Hành có khổ luyện ngạnh công (luyện gồng cứng cơ bắp), một chưởng một quyền liền đánh bay đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo.
"Kỳ quái! "
Tào Nhất Sư chăm chú nhìn thế cục ở trước mắt, hắn cũng chưa động thủ, kỳ thật ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, tại sao Sở Hành nhìn giống như là mất đi lý trí, lại cố tình không công kích đám đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang, chỉ công kích người của Dạ Nguyệt thần giáo! chuyện này!
"Xảy ra chuyện gì, Tào lão nhân?"
Tào Hàn không thể thấy, chỉ có thể dựa vào Tào Nhất Sư kể lại tình huống hiện tại mà thôi.
"Cổ độc mà Sở Hành mang trên người kia, vốn là nên mất đi lý trí, nhưng mà hắn chỉ biết công kích người của Dạ Nguyệt thần giáo, lại không công kích người của Nguyệt Lạc sơn trang, ta hoài nghi! "
Tào Nhất Sư còn chưa nói xong, Tào Hàn liền nói tiếp: "Trên người của Nguyệt Lạc sơn trang sợ là mang theo hoặc có thứ gì đó làm Sở Hành không đến công kích.
"
Tào Hàn nói xong, lập tức quay đầu nói với Dạ Khê Hàn: "Dạ giáo chủ, bắt sống một đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang.
"
Dạ Khê Hàn sau khi nghe xong, gật đầu, nói: "Điền Khánh, bắt sống một tên.
"
Điền Khánh tuân