"Hay là nói, hắn căn bản không phải vì võ công của hai nhà Nam, Hạ?"
********
Đôi mắt mất đi tiêu cự của Tào Hàn tựa như quét về phương hướng của Hạ Lân, sau đó lại dừng ở nơi Phó Vân Mặc đang đứng một chút, ngay sau đó liền xoay người rời đi.
Dù sao nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành, còn chuyện Hạ Lân về sau sống hay chết cũng không liên quan gì đến nàng.
"Đi thôi, Tào lão nhân."
Tào Hàn không muốn quan tâm đến chuyện rách nát này nữa, cũng không muốn...không muốn...Ai...!
Tào Hàn lướt qua bên người của Phó Vân Mặc, ngửi được mùi hương trên người nàng ấy, vẫn là mùi hương như cũ làm mình thích kia...!
"Đa tạ các ngươi, Tào cô nương Tào tiên bối, ngày sau khẳng định sẽ tới cửa bái tạ."
Phó Vân Mặc nói, mà Tào Hàn cũng không hề nói gì, còn Tào Nhất Sư đã mở miệng: "Nhớ kỹ mang theo chút rượu ngon cùng thức ăn ngon là được!"
"Được thôi!"
Cứ như vậy, mọi người dõi theo hai phụ tử rời đi, ánh mắt theo sau lại rơi xuống trên người của Hạ Lân.
"Vậy...người này nên xử trí thế nào đây?"
Ninh Viễn Hành vốn dĩ xuống núi là muốn tìm được kẻ này để đòi lại một công đạo, ai ngờ bị cuốn vào bên trong chuyện hai đại gia tộc bị diệt môn, hiện tại còn phải nhận làm cu li...!
Đắng cay thay...!
"Ta sai người mang hắn về Dạ Nguyệt thần giáo."
Dạ Khê Hàn lúc này mở miệng, nếu ở lại khách điếm, cũng không ổn, không bằng bí mật mang hắn trở về Dạ Nguyệt thần giáo, đó chính là biện pháp an toàn nhất.
Dạ Khê Hàn nói xong, liếc mắt nhìn Hạ Lân một cái, cuối cùng thổi lên một cái huýt sáo, Phó Vân Mặc lắng nghe, đây là phương thức triệu tập giáo đồ của Dạ Khê Hàn.
"Đây là làm gì thế?"
Nam Côn Luân dùng tay huýt huýt vào Phó Vân Mặc, nhẹ giọng hỏi, chỉ là người quá ít, khoảng cách lại quá gần, Dạ Khê Hàn tất nhiên cũng nghe thấy rất rõ ràng, chỉ là không có trả lời vấn đề của Nam Côn Luân.
"Gọi người đó!"
Rất nhanh, có mấy bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện, dừng ở trên tường của ngõ nhỏ.
"Giáo chủ!"
Hai giáo đồ chắp tay thi lễ, hành lễ với Dạ Khê Hàn, Dạ Khê Hàn lại nhìn cũng không nhìn thấy bọn họ, liếc mắt một cái, nói: "Mang người này về Dạ Khê Hàn, chăm sóc thật tốt."
Dạ Khê Hàn chỉ vào Hạ Lân, ánh mắt dừng trên con ngươi hoảng sợ của Hạ Lân, khẽ thở dài.
"Vâng, Giáo chủ."
Hai giáo đồ mang mặt nạ Tu La kia tiến về phía trước, mang Hạ Lân vốn đã không còn sức lực gì để đánh trả lại mà mang đi.
"Đi thôi."
Dạ Khê Hàn không hề nhìn, không đành lòng thấy dáng vẻ Hạ Lân biến thành như hiện giờ, nàng nắm chặt tay của Phó Vân Mặc, liền rời đi.
Ninh Viễn Hành cuối cùng cũng kết thúc được ngày tháng làm cu li, chỉ là nhìn trên đống dơ bẩn cùng mùi hôi thối ở trên đất, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của mọi người đang chuẩn bị rời đi.
Đám nhãi ranh này!
Bất đắc dĩ, Ninh Viễn Hành vẫn phải đảm đương nhiệm vụ người dọn vệ sinh, đem hẻm sau rửa sạch sẽ một lần, mới trở về khách điếm, mà đoàn người của Phó Vân Mặc cũng không có trở về phòng, mà là đại sảnh của khách điếm, vây quanh một ngọn nến, tựa như đang đàm luận gì đó.
"Cho nên chúng ta phải đi về hướng Nam."
Phó Vân Mặc nói, ngón tay lơ đãng mà vẽ lên mặt bàn, đó là mặt hướng về phía Nam.
"Ừ."
Dạ Khê Hàn tán thành, chỉ là có chút thất thần, nàng vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh Hạ Lân tàn tạ đến mức độ kia.
"Lần này chúng ta đừng tách ra hành động, võ công của kẻ thần bí cao như thế, nếu tách ra, từng người càng dễ dàng bị hắn đánh bại."
Nam Côn Luân chứng kiến qua sự lợi hại của hắc y nhân, lần này đánh chết cũng không cùng Phó Vân Mặc tách ra, thật sự là rất đáng sợ mà.
"Ừ...Chỉ là muội suy nghĩ, nếu hắc y nhân kia tu luyện nhiều loại võ công như vậy, nưng tại sao còn phải vì [Cuồng thần quyết] và [Quỷ kiếm] để tiêu diệt cả hai gia tộc Nam, Hạ chứ..."
Viên Uyên nói xong, kết quả Ninh Viễn Hành đưa trà tới, cười cười với hắn.
"Hay là nói, hắn căn bản không phải vì võ công của hai nhà Nam, Hạ?"
"Lâu chủ của Thiên Cơ lâu đã từng nhắc tới, độc thủ ở phía sau có thể vì bí tịch võ công, nhưng mà Lâu chủ chưa từng gặp qua kẻ thần bí này, không biết hắn tu luyện võ công gì...vì vậy sự suy đoán này, bây giờ có thể được loại bỏ rồi."
Viên Uyên tiếp tục nói, liền ngay lúc mọi người đang lâm vào bế tắc, một trận gió thổi vào, Phó Vân Mặc cảnh giác nhìn cạnh cửa, lại thấy một người thân bạch y, từ cửa khách điếm bước vào, nàng ấy dùng vải trắng băng mắt lại, trên người đều là hơi thở ôn như nhã nhặn lịch sự, nhưng mà lại mang theo vài phần lạnh lùng làm người khá có thể tới gần.
"Đây không phải là...Linh Lung trang chủ sao?"
Thanh âm của Nam Côn Luân cực nhỏ, mà Viên Uyên là người thứ nhất không bình tĩnh nổ, nàng quay đầu lại, suy nghĩ vài lần, đứng lên lại ngồi xuống, làm như muốn trốn đi, nhưng mà hiện tại tất cả mọi hành động đều cảm thấy quá đường đột.
"Mọi người tạm thời đừng khẩn trương."
Tuyết Tâm tuy che lại mắt, nhưng vẫn có thể nhìn được tâm trạng phiền lòng của mọi người, đặc biệt là vị thiếu nữ kia, bất giác có chút mất mát.
"Linh Lung trang chủ, không biết là có chuyện gì?"
Nghe lời Tuyết Tâm nói, Dạ Khê Hàn liền biết Tuyết Tâm là tới tìm riêng bọn họ, cũng chẳng phải là không hẹn mà gặp, mà nàng cũng tò mò, Tuyết Tâm người này không quan tâm đến sự đời, rốt cuộc tìm bọn họ để làm gì.
"Nghe đệ tử ở trong trang truyền tin đến, biết Dạ Khê Hàn đã chần chờ ở đây mấy ngày, lại trông thấy tên hắc y nhân bất tử kia gây chuyện ở y quán, vừa lúc đang làm việc ở phụ cận, liền đến đây."
Tuyết Tâm từng bước tới gần, tuy rằng mắt nàng không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác, tránh đi bàn ghế ở trước mặt tiến về phía trước đi về phía mọi người, theo ý thức, theo mùi hương, nàng đến gần Viên Uyên nhất, trong khoảng thời gian ngắn, đầu của Viên Uyên lại không dám nhìn nàng.
"Ta biết các ngươi đang điều tra chuyện bao vây tiêu trừ Nam Cương tà phái vào năm đó."
Tuyết Tâm nói xong, Nam Côn Luân thấy Tuyết Tâm còn đang đứng, lập tức nói: "Trang chủ đừng đứng nói chuyện nữa, lại đây ngồi đi."
Nam Côn Luân rời khỏi vị trí, nà Nam Côn Luân đang ngồi gần Viên Uyên, Tuyết Tâm nói câu cảm tạ, sau đó ngồi xuống, Nam Côn Luân ngồi kế bên Ninh Viên Hành.
Nam Côn Luân