"Thu sư muội? Bao lâu rồi...bao lâu rồi chưa từng nghe qua xưng hô thế này..."
***********
"Các ngươi còn muốn xông vào, phải không?"
Ngữ khí của Văn Nhược Nhàn cực lạnh lùng, làm Nhạc Lâu Phòng vốn đang sắp nổi giận thì lập tức bình lĩnh lại, tạo thành một nụ cười dối trá ở trên gương mặt, nói: "Văn nữ hiệp, chúng ta thật sự thành tâm thành ý muốn cầu hôn với Mạc chưởng môn của quý phái."
Nhạc Lâu Phong nói xong, Văn Nhược Nhàn nhíu mày, nói: "Chưởng môn đối với mối hôn sự này hoàn toàn không có hứng thú, mời về cho."
Nói xong, Văn Nhược Nhàn liền muốn xoay người rời đi, nhưng Nhạc Lâu Phong hiển nhiên bị chọc giận, tiến lên một bước, nói: "Chúng ta thành tâm thành ý, Mạc chưởng môn lại một chút cũng không muốn nhìn, có phải quá vô lễ hay không?"
Văn Nhược Nhàn sau khi nghe xong, cười lạnh một tiếng, quay đầu, nhìn về phía Nhạc Lâu Phong, đôi mắt lạnh lùng kia làm Nhạc Lâu Phong lui về sau một bước.
"Thành tâm thành ý? Nhạc thiếu trang chủ có phải đã quên mất đã đối xử với đệ tử của phái ta thế nào rồi sao, hiện tại chúng ta còn chưa rút kiếm ra, đã rất có lễ phép rồi."
Văn Nhược Nhàn nói xong, tay sờ chuôi kiếm ở vòng eo, tựa hồ chỉ cần Nhạc Lâu Phong còn không chịu rút lui, thì chính ra rút kiếm mà chém.
"Ngươi...!"
Nhạc Lâu Phong vừa muốn nói gì đó, chỉ thấy tay đang nắm chặt chuôi kiếm kia, đệ tử ở phía sau Thiên Duyên phái nàng ấy đều thủ thế xong xuôi, cơ hồ chỉ cần Nhạc Lâu Phong không rút lui, thì chính là đánh nhau.
Nhạc Lâu Phong mang đến không nhiều người lắm, hơn nữa còn là đám "quân tử" giả, đành phải nhường nhịn.
"Mạc chưởng môn nếu không chịu gặp, thì như vậy ngày sau lại tới bái phỏng."
Lời của Nhạc Lâu Phong vừa nói ra, trước cửa núi liền tới một nhóm người, ước chừng mà mười mấy tên hắc y nhân, mặt thì bao đến kín mít, nhưng đống xác không hồn, vừa mới xuất hiện, Văn Nhược Nhàn liền biết không ổn.
"Mọi người đề phòng!"
Văn Nhược Nhàn nói xong, Nhạc Lâu Phong cũng không phải là kẻ vô tri, tất nhiên nhìn ra được sự kỳ quái của một đám hắc y nhân ở trước mắt này, lập tức rút kiếm ra đề phòng.
"Đi thông báo của Chưởng môn, để toàn phái tăng cường cảnh giác!"
Văn Nhược Nhàn căn dặn, một đệ tử liền vội vàng chạy vào, mà những tên hắc y nhân kia giống như ngửi được mùi vị của mật ong, cầm kiếm xông lên, nhìn thấy người sống liền chém, hàng động này làm mọi người sợ đến mức cả kinh, cũng đánh cho mọi người đều trở tay không kịp.
Đặc biệt là thấy những tên hắc y nhân kia đâm bị thương, vết chém, lại không hề lùi bước hay có phản ứng đau đớn gì, Văn Nhược Nhàn lại càng cảm thấy chuyện không đơn giản.
Vì sao cả người? Ngay cả đôi mắt cũng bịt kín?
Văn Nhược Nhàn nhíu mày, không thể hiểu được.
Bởi vì Nguyệt Lạc sơn trang chắn ở trước, Văn Nhược Nhàn có một chút thời gian suy nghĩ, mà rất nhanh Mạc Ly Hề cùng Gia Cát Điềm Nhi liền dẫn theo một đám đệ tử đi tới trước cửa núi, nhìn thấy tình trạng đó là trong lòng cảm thấy sợ hãi, đám hắc y nhân đó tựa như quái vật.
Nhạc Lâu Phong chặn được mấy chiêu, cảm thấy đánh không lại, dù sao đám hắc y nhân này đánh cũng không chết, lập tức hô to: "Lui!"
Nói xong, Nhạc Lâu Phong dùng khinh công dẫn đầu rời đi, mà mặt khác đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang lại vì hắn mà cản trở người ở phía sau.
Mạc Ly Hề vừa thấy, nói: "Thử mở mặt nạ bảo hộ của bọn chúng ra."
Mạc Ly Hề nói xong, không đành lòng để đám đệ tử vô tội của Nguyệt Lạc sơn trang chịu khổ, liền dẫn đầu các đệ tử xông lên, kiếm chiêu cũng không đâm vào chỗ yêu, nhưng có thể nhắm vào mặt của những hắc y nhân đó, kiếm pháp của Mạc Ly Hề rất chuẩn xác, rất nhanh liền gỡ mặt nạ bảo hộ của một trong những tên hắc y nhân đó, chỉ đến khi ánh mắt trời chiếu lên trên mặt của hắc y nhân, vẻ mặt của hắn có vẻ dị thường xen lẫn với thống khổ.
Ngay sau đó, kẻ nọ trong tình trạng muốn phun ra, Mạc Ly Hề thấy thế lập tức lùi về sau một trượng, hắc y nhân kia vừa phun ra, đem những thứ dơ bẩn phun lên người của một đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang.
Mắt thấy tên đệ tử kia kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất giãy giụa vài cái lại không còn động tĩnh gì...!
Có độc?
Mạc Ly nhíu mày, nói: "Sau khi gỡ mặt nạ của bọn chúng xuống, lập tức rút lui!"
Mạc Ly Hề vừa dứt lời, tên đệ tử vừa bị dính thứ dơ bẩn kia lại chậm rãi đứng dậy, vốn dĩ sắc mặt xanh trắng lại trở nên đỏ bừng, ánh mắt u mê, làm giống như người say rượu.
Nhưng mà không đợi Mạc Ly Hề suy nghĩ cặn kẽ, người nọ lại giơ kiếm lên chém lung tung vào người ở bên cạnh, giống như một kẻ điên mất đi lý trí.
"Chuyện gì thế này..."
Mạc Ly Hề cảm thấy sự việc quá mức quỷ dị, lập tức nói: "Đều lui về hết đi!"
Các đệ tử lập tức đều lui trở về, cũng may cũng không có tổn thất gì, mà đám hắc y nhân còn lại vẫn từng bước đến gần, đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang người thì chết người thì bị thương, tình cảm quá mức thê thảm.
Một thân hồng y bay xuống, tựa như một tiên tử nhanh nhẹn phóng khoáng, đáp xuống bên cạnh của Mạc Ly Hề.
"Là ngươi?"
Mạc Ly Hề không ngờ Thu Hồng Y lại ở chỗ này, cố tình lại vào thời khắc nguy cấp này...!
"Chặt đầu bọn chúng xuống."
Thu Hồng Y chỉ nhàn nhạt nói một câu, dù sau sau khi cùng với Phó Vân Mặc bị kẻ thần bí kia tấn công, nàng còn ở lại vùng phụ cận mấy ngày, gặp y quán của Tào Nhất Sư bị tập kích, cũng thấy được cách làm sao để chế phục được bọn chúng.
"Tận lực đừng đụng tới máu của bọn chúng."
Thu Hồng Y nói xong, dẫn đầu tiến lên, chủy thủ trong tay đã tra ra khỏi võ, Mạc Ly Hề muốn giữ nàng ấy lại, nhưng lại chỉ nắm được vạt áo của nàng ấy, không hiểu suy nghĩ của nàng ấy là gì, hiện tại tình huống quá mức nguy cấp, chỉ có thể thử biện pháp của Thu Hồng Y một lần.
"Lấy đầu bọn chúng!"
Mạc Ly Hề cũng xông lên, Huyền kiếm trong tay tra ra khỏi vỏ, [Thất cầm thất tung] kiếm chiêu này không hề theo kết cấu này vừa xuất ra làm hắc y nhân ở trước mặt hoàn toàn không còn ưu thế, nàng cũng không nương tay, thân hình xoay chuyển, chỉ thấy đầu của hắc y nhân đã rơi thẳng xuống đất.
Đầu đã không còn, hắc y nhân kia trong nháy mắt liền mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, như chặt đứt đường sống cuối cùng.
Đệ tử bên cạnh vừa thấy, ồ ạt lấy đầu của bọn chúng, mà Thu Hồng Y cũng thuận lợi lấy đầu của một người.
Sau một trận loạn chiến, số lượng hắc y nhân đã bị giải quyết, chỉ có tên đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang bị mất đi lý trí kia còn đang chém lung tung tất cả người ở bên cạnh.
"Chưởng môn, hắn ta...làm thế nào bây giờ?"
Mặt khác đệ tử của Nguyệt Lạc chết có, bị thương có, bỏ chạy có, chỉ còn lại một tên đệ tử phát điên này.
Mạc Ly Hề nhìn đống thi thể nằm rải rác ở xung quanh, thở dài, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Nhưng