"Giữ lại một yêu nữ như ta ở trong môn phái, ngươi sẽ không sợ miệng đời kẻ khác sao?"
***********
Mạc Ly Hề rút tay về, đôi mắt tuy rằng ôn nhu kia, chỉ thiếu duy nhất là nhu tình.
"Ngươi bị thương, nghỉ ngơi chút đi, ta kêu Điềm Nhi mang thuốc lại đây."
Mạc Ly Hề đang muốn xoay người rời đi, Thu Hồng Y liền ngay thời khắc này ma xui quỷ kiến thế nào mà nắm lấy tay Mạc Ly Hề, mềm như không xương, giữa các ngón tay còn có nốt chai do luyện kiếm tạo thành, những ngón tay này làm Thu Hồng Y yêu thích đến không nỡ buông tay.
Mạc Ly Hề không thích cùng người khác có quá nhiều cử chỉ tiếp xúc, nhưng mà ngay tức thì cũng không rút tay Thu Hồng Y ra, chỉ muốn xem nàng ấy còn muốn nói gì không.
Thu Hồng Y nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của Mạc Ly Hề, lại cảm nhận được các ngón tay của nàng ấy đã cứng ngắc, lập tức buông tay ra.
"Có thể...cho ta một chút nước trà, cổ họng của...khô quá..."
Thanh âm của Thu Hồng Y quả thực có chút khô khốc khàn khàn, chất giọng này cùng thanh âm ngày thường mang theo vài phần mị hoặc của nàng có chút khác biệt.
"Ừ."
Mạc Ly Hề đồng ý, liền rời khỏi phòng...!
Dựa vào tia sáng nhè nhẹ chiếu vào, đầu óc của Thu Hồng Y cũng dần dần mà thanh tỉnh lại.
Đúng rồi, trước khi nàng ngất đi, còn nghe thấy Mạc Ly Hề gọi là nàng một tiếng...!
Thu sư muội...!
Thu Hồng Y nghĩ, khóe miệng lại không tự giác mà kéo lên...!
Mạc Ly Hề a Mạc Ly Hề, ta vẫn bởi vì một ân huệ nhỏ này của ngươi mà vui vẻ thêm một thời gian nữa...!
Mặc dù ngươi chỉ nói ba chữ, nhưng đối với ta vậy là đủ rồi...!
Rất nhanh, Mạc Ly Hề liền trở lại, người đến còn có Gia Cát Điềm Nhi, chỉ thấy biểu tình của Gia Cát Điềm Nhi có chút cứng ngắc mà đi tới mép giường, sau đó nói một câu: "Dậy...dậy uống thuốc đi."
Một tay của Gia Cát Điềm Nhi cầm chén, một tay đỡ Thu Hồng Y, mà Thu Hồng Y cũng không nói gì, dù sao bản thân là yêu nữ, lúc Gia Cát Điềm Nhi nhập môn thì bản thân đã rời đi, tất nhiên không biết khúc mắc giữa mình và Thiên Duyên phái.
Thu Hồng Y nhìn chén thuốc đen nhẻm ở trước mặt, nhíu mày, nhưng vẫn sảng khoái mà uống cạn sạch.
Gia Cát Điềm Nhi lúc này mới đỡ Thu Hồng Y dựa vào đầu giường, sau đứng dậy cầm chén thuốc, Mạc Ly Hề rót trà mang lại, Thu Hồng Y nhận lấy, đặt ở giữa mũi...chính là trà hoa lài bản thân thích nhất.
"Ngươi...còn nhớ rõ sao..."
Thu Hồng Y chỉ thì thầm nói một câu, Mạc Ly Hề hơi mỉm cười, không nói gì, chỉ chờ Thu Hồng Y uống xong...!
Thật là cực kỳ yêu cũng cực kỳ hận loại săn sóc dịu dàng thế này của Mạc Ly Hề...!
"Ta cảm thấy mình nên đi rồi."
Thu Hồng Y nói xong, đang muốn đặt chân xuống giường, chịu cơn đau nhức ở lồng ngực, lúc muốn mang giày vào, Mạc Ly Hề thế là lạnh lùng nhìn nàng, làm nàng ngừng lại động tác đang làm...!
Yêu nữ...thật sự sợ tiên tử, cho dù chỉ là một ánh mắt...!
"Ngươi cứu Thiên Duyên phái, theo lý chúng ta nên chữa khỏi thương thế của ngươi."
Mạc Ly Hề nghĩ, nếu không phải Thu Hồng Y nói cần chặt đầu xuống, e là Thiên Duyên phái sẽ phải hy sinh rất nhiều mới tiêu diệt được đám hắc y nhân kia.
"Thương thế của ta là lúc trước còn lưu lại, không phải bởi vì Thiên Duyên phái của các ngươi."
Thu Hồng Y không nghe, chỉ muốn rời đi, nàng độc cô độc vãng, quen thói lưu lạc, quen thói không người quan tâm, nàng không muốn ở chỗ dùng bất cứ thứ gì...!
Nàng sợ, sợ sau khi gặp được ánh mặt trời, thì cuối cùng lại không thích ứng lại bóng tối.
"Ngồi xuống."
Thấy Thu Hồng Y đứng lên, Mạc Ly Hề lạnh lùng nói một câu, làm Thu Hồng Y lập tức đứng hình, giương mắt nhìn tới, chỉ thấy đôi mắt dịu dàng kia của Mạc Ly Hề tăng thêm vài phần lạnh lẽo, điều này làm cho Thu Hồng Y bất đắc dĩ không còn hành động gì nữa.
"Ở lại đây chữa thương đi!"
Ngữ khí của Mạc Ly Hề vẫn bình đạm như cũ, lại mang theo vài phần uy nghiêm không thể cãi lại, chuyện này làm cho Thu Hồng Y nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.
Bất quá, chỉ là một lúc lâu sau, Thu Hồng Y vẫn phải mở miệng.
"Mạc chưởng môn, ngươi cũng đừng quên, ta là yêu nữ mà mọi người trên giang hồ đều muốn tiêu diệt, giữ lại một yêu nữ như ta ở trong môn phái, ngươi sẽ không sợ miệng đời kẻ khác sao?"
Thu Hồng Y khôi phục lại dáng vẻ làm theo ý mình, bộ dạng mang theo vài phần khiêu khích, nhưng mà Mạc Ly Hề chỉ âm thầm mà liếc nàng một cái, tựa hồ không để ý tới thái độc của nàng.
"Ngươi cảm thấy hiện giờ Thiên Duyên phái còn sợ thứ miệng đời đó nữa sao?"
Mạc Ly Hề cười lạnh một cái, nụ cười lười biếng vốn dĩ đang treo trên miệng của Thu Hồng Y chợt trở nên cứng ngắc, đặc biệt sau khi thấy khóe miệng đang cười lạnh của Mạc Ly Hề, liền càng đau lòng hơn.
"Điềm Nhi, ngươi và Nhược Nhàn chăm sóc nàng ấy, ta đi ra ngoài kiểm tra một chút."
Mạc Ly Hề cơ hồ không để Thu Hồng Y có cơ hội cự tuyệt, liền rời đi, nhưng mà nàng biết, nếu Thu Hồng Y muốn đi, nàng cũng không ngăn được, dù sao người này quỷ kế đa đoan, khinh công lại còn cao, phải cản thế nào chứ?
Chờ sau khi Mạc Ly Hề rời đi, trong phòng xuất hiện một bầu không khí an tĩnh đến quỷ dị, ngày thường Gia Cát Điềm Nhi luôn nói nhiều, lại cũng không biết làm sao cùng Thu Hồng Y ở trước mắt nói chuyện phiếm.
Dù sao ấn tượng của Gia Cát Điềm Nhi đối với Thu Hồng Y vẫn luôn rất không tốt.
"Ngươi không thích ta đúng không?"
Thu Hồng Y là nhân vật thế nào, Gia Cát Điềm Nhi suy suy nghĩ, nàng làm sao có thể không nhìn ra được.
"Ừ."
Gia Cát Điềm Nhi không phải vào người thích nói vòng vo, tất nhiên cũng sẽ không giấu diếm.
"Vậy không bằng ngươi thả ta đi đi? Điềm Nhi...sư muội."
Thu Hồng Y đứng lên, trong ngực vẫn còn đau nhức, nhưng mà nàng cố chịu đựng, còn lộ ra một nụ cười, chỉ là mồ hôi lạnh giữa trán đã bán đứng nàng.
"Ai là sư muội ngươi chứ...Mạc sư tủy bảo ta chăm sóc ngươi, chính là phải chăm sóc ngươi, ngươi không được đi."
Gia Cát Điềm Nhi tuy rằng ngày thường vô cùng tùy hứng, nhưng sau khi Thiên Duyên phái trải qua thời gian khó khăn kia, nàng cũng ổn định lại tính tình không ít, tính cách cũng không còn hồ nháo giống như trước kia nữa.
"Cái nết cứng nhắc này của ngươi là học ai vậy hả."
Thu Hồng Y nhớ rõ bản thân đã từng gặp qua Gia Cát Điềm Nhi vài lần, nhưng hình tượng cứng nhắc như thế này, không phải là người mà lúc trước Thu Hồng Y gặp qua được.
"Ta nghĩ chắc là ta."
Cánh cửa được đẩy ra, là Văn Nhược Nhàn, bộ dáng của nàng vẫn mang theo vài phần anh khí xuất hiện ở trước mắt Thu Hồng Y, làm Thu Hồng Y nhăn mày nhăn mặt lại...!
Cái nết