"Chán thật đấy." - Khiết Tử Tịnh thở dài, cứ ngỡ cô đã được ra ngoài chơi rồi nhưng không ngờ vẫn bị nhốt ở đây.
"Tiểu thư có muốn ăn tạm bánh quy để đỡ đói không?" - A Loan đặt nhẹ tách trà trước mặt Khiết Tử Tịnh, cô lễ phép hỏi.
"Ừm, cũng được." - Khiết Tử Tịnh gật đầu, cô liếc nhìn ra phía bên ngoài phòng ăn kia rồi lại quay sang A Loan hỏi: "Lúc nào họ cũng nói chuyện lâu vậy sao? Đã gần một tiếng đồng hồ rồi."
A Loan nhanh nhẹn lấy đĩa bánh quy hình thú đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc xe đẩy đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt Khiết Tử Tịnh, sau rồi cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi cũng không rõ nữa ạ, thường thì Diêm Vương rất ít khi đến đây nói chuyện cùng thiếu gia. Từ lúc tôi vào làm ở đây thì chưa lần nào luôn đấy ạ."
"Hửm, vậy sao." - Khiết Tử Tịnh vẫn giữ khuôn mặt chán nản, cô cầm một cái bánh quy bỏ vào miệng. Đột nhiên sắc thái trên gương mặt cô thay đổi hẳn, trông hệt như đứa trẻ được cho kẹo vậy: "Ngon thật đấy, hình cũng đẹp nữa. Là cô làm à?"
A Loan nhanh nhẹn lấy đĩa bánh quy hình thú đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc xe đẩy đặt nhẹ nhàng xuống trước mặt Khiết Tử Tịnh, sau rồi cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi cũng không rõ nữa ạ, thường thì Diêm Vương rất ít khi đến đây nói chuyện cùng thiếu gia. Từ lúc tôi vào làm ở đây thì chưa lần nào luôn đấy ạ."
"Hửm, vậy sao." - Khiết Tử Tịnh vẫn giữ khuôn mặt chán nản, cô cầm một cái bánh quy bỏ vào miệng. Đột nhiên sắc thái trên gương mặt cô thay đổi hẳn, trông hệt như đứa trẻ được cho kẹo vậy: "Ngon thật đấy, hình cũng đẹp nữa. Là cô làm à?"
A Loan thấy vậy thì mỉm cười, cô rút khăn lau từ trong túi váy ra lau miệng cho Khiết Tử Tịnh rồi nói: "Phản ứng của tiểu thư dễ thương thật đấy. Vâng, thiếu gia có nói với tôi là tiểu thư thích ăn bánh quy nên người đã kêu tôi chuẩn bị một ít để đưa cho tiểu thư đấy ạ."
"Vậy sao? Xem ra hắn cũng tinh tế phết nhỉ." - Khiết Tử Tịnh cầm thêm một chiếc nữa bỏ vào miệng nhai, ngon thật đấy. Nhưng tại sao hắn lại biết cô thích ăn bánh quy nhỉ.
"Cộp... cộp... cộp"
Tiếng bước chân dần càng gần hơn về phía hai người họ.
"Trông cô có vẻ vui quá nhỉ, Khiết Tử Tịnh." - Diêm Thừa Ngạo ghé sát mặt cô mỉm cười.
"Con mắt nào của anh thấy tôi đang vui vậy? Tôi đang chán vì phải chờ anh gần một tiếng đồng hồ đây." - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói, tên xấu xa này thật biết cách làm người ta mất hứng mà.
"Vậy coi như để đền bù tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi." - Diêm Thừa Ngạo nói, hắn kéo cô đứng dậy rồi lại kéo cô đi nhanh như một vị thần.
"Ơ, khoan khoan..." - Khiết Tử Tịnh chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đành mặc để cho Diêm Thừa Ngạo kéo cô đi.
"Này, anh có bị khùng không thế hả?" - Khiết Tử Tịnh dựa vào tường thở hồng hộc, cô liếc xéo hắn.
Diêm Thừa Ngạo thấy bộ dạng tàn tạ của cô thì bật cười thỏa mãn, hắn nói: "Tôi chỉ muốn đưa cô ra ngoài chơi nhanh nhất thôi. Không phải cô kêu chán sao?"
Khiết Tử Tịnh nghi hoặc nhìn hắn, đột nhiên tốt bụng như thế tên này rốt cuộc là đang có âm mưu gì đây?
"Nếu cô không muốn đi thì chúng ta có thể quay về." - Đối với thái độ dò xét của cô, ngược lại hắn rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
"Xì, tất nhiên là tôi đi rồi." - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói.
Diêm Thừa Ngạo nhún vai, hắn mở cửa ghế lái phụ của chiếc xe mui trần bên cạnh ra hiệu cho cô lên xe.
Khiết Tử Tịnh bấy giờ mới định hình được mình đang ở đâu, đây không phải là hầm đỗ xe sao? Nhưng nhiều xe thế này,