Viện phúc lợi Xuân Đằng thành phố Ngân Châu.
Những đứa trẻ đơn thuần đang chơi đùa trên bãi cỏ xanh mướt.
Trên bãi cỏ, Tần Nhu đang ngồi khoanh chân, trong bộ váy trắng, mái tóc dài buông xõa sau đầu, màu đen tuyền hoàn toàn trái ngược với chiếc váy trắng của cô ấy.
Trên đầu đeo chiếc vòng nguyệt quế bằng hoa do bọn trẻ con làm cho, chiếc váy dài xõa ra trên bãi cỏ, giống như một tinh linh trong rừng vậy.
“Chị Tần Nhu, em cũng muốn kẹo!”, một cầu bé đầu đinh chạy tới trước mặt Tần Nhu, cười hi hi với cô ấy.
“Tiểu Hổ, em không được ăn kẹo nữa”, Tần Nhu vươn cánh tay ngọc ngà xoa đầu Tiểu Hồ, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Một bà lão tóc hoa râm cúi người, từ bên cạnh đi tới, nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Nhu, cháu chiều hư mấy đứa nhóc này rồi đấy”.
Một nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt của Tần Nhu, xinh đẹp như một bông hoa nở rộ: “Viện trưởng Thôi, cháu thấy bọn nhóc vui như vậy, cháu cũng thấy rất vui.
Đúng rồi, người tên Trương Hùng đó, anh ấy tới rồi ạ?”
“Vừa đến”, viện trưởng Thôi chỉ sang bên cạnh, trong một gian hàng bằng gỗ, Trương Hùng lặng lẽ ngồi đó, nhìn về phía trước.
Viện trưởng Thôi nhìn dáng vẻ này của Trương Hùng, thở dài một hơi, trong mắt lóe lên sự bất lực: “Haiz, đứa trẻ này, mãi vẫn không thoát ra được khỏi nút thắt.
Năm đó mẹ nó vì không muốn liên lụy đến con trai nên đã nhảy lầu tự sát, nó vẫn luôn tự trách về chuyện này”.
Đôi mắt của Tần Nhu dõi theo hướng chỉ tay của viện trưởng Thôi, cô ấy nhìn chằm chằm góc nghiêng của Trương Hùng.
Từ trên người người đàn ông này, cô ấy luôn cảm nhận được một nỗi bi thương.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh dường như ẩn chứa rất nhiều bí mật, giống như có rất nhiều câu chuyện vậy, khiến cho Tần Nhu không kìm được lòng muốn khám phá.
Nhưng mỗi lần cô ấy thử nói chuyện với người đàn ông này luôn cảm thấy anh tỏ ra xa cách hàng vạn dặm.
Tần Nhu sinh ra một gia đình giàu có, đường nét khuôn mặt thanh tú, khí chất xuất chúng, cô ấy là nữ thần trong lòng nhiều người, ngoài ra cô ấy còn tốt bụng, quyên góp cho Viện phúc lợi Xuân Đằng mà không đòi hỏi bất cứ báo đáp nào, cô ấy cũng có vô số người theo đuổi.
Một tháng trước Tần Nhu gặp Trương Hùng, khi cô ấy nhìn thấy Trương Hùng ngồi trong gian nhà gỗ thất thần, trong lòng cảm thấy người đàn ông này đang giả vờ trầm ngâm sâu lắng.
Nhưng bây giờ, Tần Nhu không còn nghĩ như vậy nữa, cô ấy đã nghe viện trưởng kể lại câu chuyện về người đàn ông này, và cô ấy cũng hiểu tại sao anh ấy lại ngồi trong đó lâu như vậy, đó là nơi trước đây anh và mẹ cùng nhau xây dựng lên.
“Trương Hùng nó là một đứa trẻ ngoan, vừa rồi nó đưa cho ta hai vạn tệ, cho dù ta từ chối thế nào, nó vẫn cố chấp đưa cho ta, đứa trẻ này cuộc sống vốn không dễ dàng gì nhưng vẫn luôn muốn làm chút gì đó cho viện phúc lợi”, viện trưởng Thôi thở dài lắc đầu: “Năm đó nếu như viện phúc lợi có người tốt như cháu giúp đỡ, ta cũng không đến nỗi lực bất tòng tâm, trơ mắt nhìn mẹ nó chết”.
Tần Nhu nhìn chằm chằm người Trương Hùng, anh mặc một bộ đồ cũ nát như vậy nhưng lại quyên góp cho viện phúc lợi 2 vạn tệ…
“Anh Trương Hùng, chúng ta cùng nhau chơi đi!”, một cô bé 3 tuổi chạy đến chỗ Trương Hùng, giọng nũng nịu nói, kéo ống quần Trương Hùng bày tỏ nguyện vọng của mình.
“Được, Nhân Nhân muốn chơi gì nào”, Trương Hùng bế cô bé lên, ném lên rồi lại bắt lấy cô bé, nở nụ cười tươi rói.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm Trương Hùng chỉ được thể hiện ở hai nơi, thứ nhất là trước mặt Lâm Thanh Hy, thứ hai là ở viện phúc lợi.
“Nhân Nhân muốn được tung lên cao”, cô bé mỉm cười khúc khích, đôi mắt to nheo lại thành một đường mảnh, giống như vầng trăng khuyết.
Tần Nhu đang ngồi trên bãi cỏ không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười chân thành của Trương Hùng, cô ấy có thể thấy người đàn ông này thực sự thích những đứa trẻ này, không giống như những kẻ theo đuổi cô, vì muốn lấy lòng cô nên mới chạy tới đây đối xử tốt với những đứa trẻ này.
Trương Hùng chơi với cô bé một lúc, điện thoại liền reo lên, Trương Hùng liếc nhìn, là thanh niên đẹp trai hôm qua gọi tới.
Anh đặt Nhân Nhân xuống đất, bảo Nhân Nhân tự mình đi chơi, sau đó đi sang một bên, nghe điện thoại: “Sao thế?”
Giọng của thanh niên đẹp trai có chút ngưng trọng: “Đại ca, nhận được tin, có sát thủ hôm nay chuẩn bị ra tay