“Không ngại nói cho cô biết tôi đã bàn bạc xong xuôi với ông Chử rồi. Hơn nữa ông chủ lớn của ông Chử đích thân gọi điện tới nói bọn họ đã quyết định để tôi và John là người trúng thầu của tập đoàn Tần Thị. Nhã Hiên à, cô đừng hy vọng hão huyền nữa!”
Trương Tâm Lăng ra oai cực kỳ.
“Con người thì phải biết ước chừng xem rốt cuộc là mình có thân phận và giá trị như nào. Còn đích thân xuống lầu để cầu xin các cô ư, tưởng bản thân là nhân vật lớn thật à?”, Trương Hạo đứng bên cũng quái gở nói.
Nghe Trương Tâm Lăng nói vậy, Mục Hàn lập tức hiểu ra rằng chắc chắn lão họ Chử kia hiểu nhầm ý, nhận lầm người rồi.
Thế là anh liền gửi tin nhắn cho Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong biết ông Chử tiếp đón nhầm người thì sợ mất vía, vội vàng gọi điện cho ông Chử, mắng té tát: “Người mà tôi bảo ông tiếp đón là Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn của tập đoàn Tần Thị, chứ không phải Trương Tâm Lăng và ông chồng nước Mễ của cô ta! Tôi cho ông một phút, ông lập tức xuống tầng, dập đầu xin lỗi Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn ngay. Còn về việc bọn họ có tha thứ cho ông hay không thì đó không phải là chuyện mà tôi có thể kiểm soát!”
“Cái gì?”, ông Chử ngạc nhiên, sửng sốt nói: “Ông chủ lớn, rốt cuộc hai người này là ai?”
“Ông không cần phải hỏi nhiều, tóm lại họ là người mà cả ông và tôi không thể đắc tội. Nhất là chồng của Lâm Nhã Hiên, chỉ một câu nói của cậu ấy là có thể quyết định chuyện sống chết của tôi đó, ông hiểu chưa?”, Mộ Dung Phong dặn dò.
Chỉ một câu nói là có thể quyết định việc sống chết của ông chủ lớn?
Vậy chẳng phải loại tôm tép như mình sẽ mặc cho cậu ấy giày vò sao?
Nghĩ tới đây, ông Chử bỗng sợ tới mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cuống quýt lao ra khỏi phòng làm việc, chạy thẳng xuống lầu.
“Mục Hàn, anh đừng có lúc nào cũng chém gió như thế nữa!”, vì không gặp được ông Chử nên trong lòng Lâm Nhã Hiên đã thất vọng lắm rồi, giờ lại thấy Mục Hàn không những không giúp được gì, mà còn đấu võ mồm với nhà Trương Tâm Lăng, chém toàn những chuyện viển vông, do đó Lâm Nhã Hiên giận vì anh chưa thành đạt nên người.
“Anh đâu có chém gió”, Mục Hàn nhún vai, chỉ tay về phía thang máy: “Em nhìn đi, chẳng phải ông Chử tới rồi sao?”
Mục Hàn vừa dứt lời, cánh cửa thang máy liền mở ra, ông Chử vô cùng lo lắng chạy tới.
Là ông Chử thật ư?
Nhà Trương Hạo hơi bất ngờ.
“Ông Chử, thật ra ông không cần khách sáo vậy đâu, còn đích thân đi xuống tiễn chúng tôi”, Trương Hạo bước vội lên trước, định bắt tay với ông Chử.
Nhưng nào ngờ ông Chử không hề bận tâm tới Trương Hạo, ông ta lướt qua Trương Hạo, bước nhanh tới trước mặt Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
“Hai vị là Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn của tập đoàn Tần Thị nhỉ?”, ông Chử hỏi với vẻ mặt đầy kích động.
“Tôi là Lâm Nhã Hiên, còn đây là Mục Hàn – chồng của tôi!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.
“Tôi đáng chết, tôi đáng chết mà!”, điều nằm ngoài dự đoán của Lâm Nhã Hiên đó là ông Chử lại quỳ xuống trước mặt mọi người, dập đầu liên tục và nói: “Hai vị khách quý tới mà tôi lại không tiếp đón chu đáo, mong hai vị khách quý bỏ qua cho!”
Lâm Nhã Hiên bỗng sững sờ.
Hơi khó tin nhìn Mục Hàn.
Thế mà lại bị Mục Hàn nói trúng.
Hơn nữa nhìn ông Chử dập đầu mạnh như vậy, thậm chí trên trán còn chảy máu thì hiển nhiên là ông ta rất sợ Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn.
“Ông Chử, ông đứng dậy nói chuyện đi!”, Lâm Nhã Hiên hơi gượng gạo: “Ông làm vậy tôi rất khó xử!”
“Cô Lâm tha thứ cho tôi, tôi mới dám đứng lên!”. Ông Chử vẫn không ngừng dập đầu.
Lâm Nhã Hiên liếc sang Mục Hàn, thấy Mục Hàn gật đầu nên cô mới nói: “Được thôi, tôi tha thứ cho ông”.
“Cảm ơn hai vị khách quý!”. Ông Chử mừng rỡ như được sống lại.
Giờ thì tới lượt nhà Trương Hạo sững sờ.
Trương Hạo và Trương Tâm Lăng ngơ ngác nhìn nhau.
Sao Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên lại trở thành khách quý của ông Chử vậy?
Quý tới mức ông Chử phải đích thân chạy xuống dập đầu nhận lỗi?
“Ông Chử”, lúc này Trương Hạo bước tới, lên tiếng: “Ông Chử, có phải ông nhầm rồi không? Bọn họ một người là cháu ngoại không có chút địa vị gì trong tập đoàn Tần Thị, còn một người là
tên ở rể chỉ biết ăn bám, vốn đâu phải khách quý gì đâu?”
Nghe thấy Trương Hạo vẫn gièm pha Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, ông Chử bỗng sợ tới nỗi mặt mày tái nhợt, ông ta lập tức quát lớn: “Từ giờ trở đi, tôi không còn liên quan gì tới các người nữa! Ông chủ lớn của chúng tôi đã nói rồi, người trúng thầu trong buổi đấu thầu vào tuần sau chỉ có thể là cô Lâm Nhã Hiên! Còn những người khác trong tập đoàn Tần Thị các ông có muốn nghĩ cũng đừng mơ!”
“Hả?”
Miếng ăn đến miệng còn để rơi mất, chuyện này khiến bố con Trương Hạo và Trương Tâm Lăng vô cùng khó xử.
Vừa nãy bọn họ còn ra sức chế giễu Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn, thế mà chớp mắt hai người đã trở thành khách quý của ông Chử.
“Con nghe nói Lâm Nhã Hiên đang bám lấy một anh chàng đại gia siêu giàu ở Sở Dương. Con nghĩ lý do mà ông Chử đột nhiên thay đổi thái độ chắc chắn là vì anh chàng đại gia siêu giàu đó. Không ngờ Lâm Nhã Hiên lại độc địa đến thế, vì để cướp đi cơ nghiệp nhà họ Tần mà không ngại bán thân!”
Sau khi ra khỏi tòa trụ sở, Trương Tâm Lăng nói ra những ý nghĩ trong lòng.
“Nếu là như vậy thì đừng trách chúng ta bụng dạ nham hiểm”, Trương Hạo nói với John: “Con rể, công việc kinh doanh của con phân bố ở khắp mọi nơi trên thế giới, xét về địa vị hay tiền bạc thì chắc chắn con không hề thua kém anh chàng đại gia siêu giàu, con gây thêm chút áp lực cho ông chủ lớn của ông Chử đi. Bố không tin Lâm Nhã Hiên sẽ là người thắng chung cuộc!”
“Dạ! Không thành vấn đề!”, John bất chấp đồng ý.
Thật ra ở nước Mễ, John chỉ là một thanh niên thất nghiệp sống vật vờ, từ khi hắn tới Hoa Hạ, dựa vào vẻ bề ngoài tóc vàng mắt xanh, dáng người cao to cùng trình nói tiếng Anh lưu loát và khả năng chém gió thì chẳng mấy chốc hắn đã đánh bại tâm hồn thiếu nữ của Trương Tâm Lăng.
Và còn xây dựng hình tượng hắn là doanh nhân có tiền ở nước Mễ để cho cả nhà Trương Hạo thấy.
“Vậy là đã quyết định nội bộ xong rồi ư?”
Khi về đến khu nhà họ Tần, Lâm Nhã Hiên cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Dù bên phía ông Chử quyết định nội bộ đích danh mình, nhưng phải một tuần sau khi buổi đấu thầu chính thức kết thúc thì mới có thể chắc chắn được, do đó từ lúc quay về, Lâm Nhã Hiên cũng không nói chuyện này với ai cả.
Nghĩ tới những lời nói chính xác của Mục Hàn ở chỗ ông Chử, Lâm Nhã Hiên liền chớp mắt, nhìn sang Mục Hàn: “Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Nghĩ lại khoảng thời gian gần đây, hầu như mọi câu nói mà Mục Hàn nói cuối cùng đều có thể trở thành hiện thực, Lâm Nhã Hiên ngày càng cảm thấy tò mò về Mục Hàn.
Nhất là biểu hiện của ông Chử ngày hôm nay, quả thật là quá chấn động với Lâm Nhã Hiên.
“Thật ra chồng em là một anh hùng siêu cấp, chuyên cứu Trái Đất, vì vậy ông Chử mới sợ hãi đến vậy!”, Mục Hàn cười ha ha nói.
“Anh không muốn nói thì thôi vậy! Tôi vẫn mong anh có thể dựa vào bản thân mình!”, Lâm Nhã Hiên đoán có thể là Mục Hàn lén liên lạc với anh chàng đại gia siêu giàu hoặc là Mộ Dung Phong để nhờ giúp đỡ.
“Phải rồi, trường của Thù Nhi cho nghỉ mấy ngày, con bé sẽ tới Sở Bắc. Nhưng tôi phải chuẩn bị tài liệu cho buổi đấu thầu, khả năng sẽ hơi bận, anh tới sân bay đón nó giúp tôi nhé!”
Lâm Nhã Hiên lại dặn dò.