“Mua… mua lại toàn bộ? Vậy chẳng phải số tiền cực lớn sao?”
Chu Liên khiếp sợ há hốc mồm.
Lâm Nhã Hiên cũng rất kinh ngạc, cô chưa từng nghe nói về tin tức này, Mục Hàn nghe được ở đâu vậy?
“Đừng ăn nói hàm hồ, người có đầu óc sẽ không tin! Ở đây tùy tiện lấy ra một căn đều có trị giá hơn một trăm triệu, e là cả Sở Châu cũng không có ai có khả năng này”.
Trần Hanh Lợi khinh thường chế giễu, rõ ràng hắn nghĩ Mục Hàn đang nói bừa nên không thèm để ý.
“Mục Hàn à, làm người phải nói năng thận trọng một chút…”
Trần Hanh Lợi tiếp tục nói lời ẩn ý, cơ thể vô thức tựa vào một chiếc bình sứ thanh hoa cao hơn cả một người.
Không ngờ, chân hắn đứng không vững.
Choang!
Bình sứ ngã xuống đất, vỡ tan tành.
Không chỉ thế.
Mấy bình sứ bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, từng cái một ngã xuống giống như hiệu ứng Domino.
Choang!
Choang!
Choang!
Mỗi tiếng choang vang lên, sắc mặt Trần Hanh Lợi càng tái đi.
Đến cuối cùng, không còn chút màu máu nào.
“Cái… cái… cái này… chắc… không đáng tiền nhỉ?”
Chu Liên hoảng sợ nói lắp bắp, cả người run rẩy.
“Chắc… chắc là không sao”.
Trần Hanh Lợi bò dậy, nuốt nước bọt, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Chậc chậc chậc, người có tiền có khác! Lúc nãy tôi giẫm lên cỏ có một chút mà anh đã khiếp sợ hô lớn gọi nhỏ, bây giờ làm vỡ chín… à không, mười bình sứ tinh xảo nhưng vẫn còn rất bình tĩnh! Khác thật, khác thật!”
Ý cười trên mặt Mục Hàn càng đậm.
“Mục Hàn! Đừng nói bậy!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt nhìn Mục Hàn, kéo tay Chu Liên trấn an: “Đừng lo lắng, mấy bình sứ này… có lẽ chỉ để trang trí thôi, không đáng tiền đâu”.
“Phải! Sao họ lại có thể tùy tiện đặt đồ đáng tiền ở ngoài này được? Chắc chắn không phải bảo vật gì rồi!”
Chu Liên siết chặt nắm đấm, lo lắng tự trấn an mình.
“Không phải tôi muốn đả kích các chị nhưng màu sắc bình sứ này rõ ràng là bình sứ Thanh Hoa thời Tống. Mặc dù màu sắc bình thường nhưng ước chừng cũng phải một triệu tệ một cái”.
Không biết từ lúc nào trong tay Mục Hàn đã cầm một miếng sứ lên xem.
Đạo sĩ thích chơi đồ cổ, lúc Mục Hàn đi theo ông ấy học nghệ cũng đã học được không ít.
“Một cái, một triệu? Vậy… mười cái, chẳng phải là… mười triệu sao?”
Chu Liên hoảng sợ suýt ngất tại chỗ.
Mặc dù họ có tài sản hơn mười triệu nhưng đa số đều là tài sản cố định, vốn lưu động cũng chỉ hơn một triệu tệ.
“Cậu thì hiểu cái quái gì? Một tên vô dụng mà khoe khoang cái gì!”
Trần Hanh Lợi tức giận hét vào mặt Mục Hàn.
Đúng lúc này, một đám người vội vàng chạy tới.
“Người anh em của tôi đến rồi! Nể mặt tôi, chút đồ này chắc sẽ không so đo tính toán đâu”.
Trần Hanh Lợi nhìn thấy một người trong đám người đó chính là Vương Hổ - giám đốc quản lý tài sản.
“Anh Hổ, vừa nãy tôi không cẩn thận làm vỡ chút đồ, làm phiền đến anh thật ngại quá! Lần sau, lần sau tôi sẽ mời anh đi uống một bữa nhé!”
Trần Hanh Lợi vội bước đến, một