Cùng lúc này, tại biệt thự nhà họ Lâm.
“Bà nội ơi bà xem, đây là kết quả cháu tìm người điều tra, thì ra Mục Hàn này đã đến Đầu tư Hoàn Cầu một lần trước Lâm Nhã Hiên! Vả lại thời gian cũng không ngắn!”
“Còn nữa, điều kỳ lạ hơn là trước đây cái người tên Vương Tuyết ở phòng họp quả thật chỉ nghe theo một mình Mục Hàn! Cháu nghi ngờ, tất cả đều là âm mưu của Mục Hàn! Hắn cố ý để cho Đầu tư Hoàn Cầu đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị, mượn cớ này để nâng Lâm Nhã Hiên lên, cuối cùng cướp đi cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lâm!”
Trong tay Lâm Long cầm một xấp tài liệu đưa cho bà cụ Lâm, nói thêm mắm dặm muối.
“Cậu ta dám!”
Bà cụ Lâm đập mạnh gậy đầu rồng, hai mắt u ám.
“Bà nội, mấu chốt của vấn đề là trước đây cháu bị Lâm Nhã Hiên xúi giục đồng ý đánh cược, bây giờ tiến thoái lưỡng nan! Đồng ý, thì sẽ mất toi sản nghiệp của nhà họ Lâm chúng ta, mà không đồng ý thì sẽ bị người khác nắm thóp!”
Lâm Long híp hai mắt nhìn chằm chằm vào bà cụ Lâm và hỏi.
“Hừ! Đánh cược gì chứ? Trong mắt bà, không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ sản nghiệp của nhà họ Lâm!”
“Một thằng ở rể hèn mọn cũng dám âm mưu chiếm đoạt tập đoàn Lâm Thị của bà, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà! Yên tâm, cái nhà này, bà già này mới là người quyết định”.
Bà cụ Lâm giải quyết dứt khoát.
Trên gương mặt Lâm Long hiện lên nụ cười mãn nguyện.
Lâm Nhã Hiên à, buổi họp báo ngày mai, xem mày lấy gì để đấu với tao!
…
Thoáng chốc, cuối cùng ngày mười hai tháng ba đã đến!
Vừa sáng sớm, Lâm Nhã Hiên phát hiện không biết Mục Hàn đã chạy đi đâu.
“Cái tên này, lẽ nào thật sự đi chuẩn bị quà cho mình sao?”
Vừa nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Nhã Hiên nở một nụ cười ngọt ngào.
Ba năm rồi.
Trước nay cô chưa từng hưởng thụ được cảm giác yêu đương, cũng chưa từng nhận được một món quà trong ngày kỷ niệm.
Cho nên trong lòng rất mong đợi.
Nhưng từng phút từng giây trôi qua, từ đầu đến cuối cũng không thấy bóng dáng Mục Hàn.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Mục Hàn vẫn chưa xuất hiện!
“Con gái, con thay quần áo xong chưa? Buổi họp báo hai giờ chiều là bắt đầu, chỉ còn hơn một tiếng nữa thôi! Tuyệt đối đừng đến trễ đấy!”
Trong phòng khách, truyền đến tiếng gào lớn của Tần Lệ.
“Biết rồi ạ! Con đang thay!”
Ngoài miệng Lâm Nhã Hiên đang trả lời, nhưng trong tay lại cầm điện thoại gọi cho Mục Hàn.
“Khốn kiếp! Vậy mà lại tắt máy!”
Lâm Nhã Hiên ném mạnh điện thoại lên giường, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác vô cùng mất mát.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, bản thân cô một mình co rúc trong góc xó, nước mắt không ngừng rơi.
“Mình thật ngốc! Vậy mà lại mong chờ vào anh ta!”
“Nhưng tại sao, tại sao phải lừa mình? Coi như anh không tặng nổi món quà đắt giá, thì dù là một đóa hoa tươi, trái cây, tôi cũng sẽ rất vui, rất thỏa mãn!”
Cơ thể mềm mại của Lâm Nhã Hiên hơi run lên, trong lòng đã hoàn toàn thất vọng với Mục