Mộ Dung Phong đứng chắp tay sau lưng, giọng như tiếng chuông lớn!
“Tôi và Mục Hàn là bạn tốt, đặc biệt tặng cho nhà họ Lâm một bộ ngọc như ý vảy rồng!”
Sau khi đặt món quà xuống, Mộ Dung Phong lập tức xoay người rời đi.
“Đông Hải… Mộ Dung Phong? Chắc không phải là Mộ Dung Phong - gia chủ của gia tộc Mộ Dung đứng đầu Đông Hải chứ?”
“Hình như… đúng là ông ta, trước đây tôi từng thấy trên ti vi!”
“Trời ơi! Không ngờ Mộ Dung Phong lại tham gia lễ giỗ tổ của nhà họ Lâm chúng ta, cả thành phố Sở Dương này, nhà nào có được tư cách này chứ?”
Mọi người đều đắm chìm trong kinh ngạc.
“Nói láo! Mộ Dung Phong là nhân vật thế nào? Ông ấy sẽ kết bạn với tên vô dụng như Mục Hàn ư?”
“Mục Hàn! Nói! Mày tìm diễn viên đóng giả ở đâu ra, lại dám giả dạng thành Mộ Dung Phong, mày có biết chọc giận gia tộc Mộ Dung thì sẽ mang đến tai họa khủng khiếp cho Lâm Thị của tao hay không?”
Lâm Long lớn tiếng chất vấn.
Đánh chết hắn cũng sẽ không tin một tên phế vật vô dụng sẽ có mối quan hệ với gia tộc đứng đầu Đông Hải.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mục Hàn.
Bao gồm cả Lâm Nhã Hiên.
Con ngươi xinh đẹp của cô chứa đầy vẻ kinh ngạc, tim lại càng đập rộn lên!
“Nhất định đừng là giả!”
Lâm Nhã Hiên căng thẳng cầu nguyện.
Ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô ôm hy vọng với Mục Hàn.
Chỉ cần Mục Hàn thật sự mời được Mộ Dung Phong đến, đạt được tài nguyên ủng hộ của năm nay thì cô chắc chắn có cách giúp bố cô vùng dậy!
“Người có thể giả dạng, vậy bộ ngọc như ý vảy rồng chắc không phải giả chứ?”
“Tháng trước Mộ Dung Phong mới mua được ở buổi bán đấu giá ở Hương Giang, giá trị mười triệu tệ, có một không hai!”
Mục Hàn hờ hững nói.
Anh là Điện Chủ của Điện Long Vương, nhà giàu bậc nhất thế giới, gần như có một nửa số người đều là người giúp việc của anh!
Mà Mộ Dung Phong này, chẳng qua cũng chỉ là một tên giúp việc trong đó mà thôi!
Tạm thời ông ấy phụ trách liên lạc giữa Mục Hàn và Điện Long Vương ở thành phố Sở Dương.
“Hừ! Ngọc như ý nát gì chứ, đừng cho rằng tôi không biết đều là đồ giả mô phỏng pha lê!”
Lâm Long sải bước về phía trước, định ném ngọc như ý xuống đất!
“Dừng tay!”
Bà cụ Lâm đập mạnh gậy đầu rồng xuống, chậm rãi nhận lấy ngọc như ý trong tay Lâm long, quan sát tường tận tỉ mỉ.
Bà ta hiểu rõ đồ cổ mấy chục năm, cũng từng tìm tòi về ngọc như ý.
Một hồi lâu.
“Ngọc như ý này… là thật!”
Bà cụ Lâm hít thật sâu rồi nói.
“Hơn nữa, ở buổi tiệc rượu trước đây bà từng có duyên gặp gia chủ Mộ Dung một lần, nếu người vừa nãy giả thì bao đổi!”
“Nhã Hiên, làm tốt lắm!”
Hiếm khi bà cụ Lâm mỉm cười với Lâm Nhã Hiên.
Bà ta cũng không tin một người vô dụng như Mục Hàn lại quen biết với Mộ Dung Phong nên đoán chắc là Lâm Nhã Hiên thông qua con đường nào đó để làm quen với ông ấy!
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Lâm Long cắn răng lẩm bẩm, không muốn tin sự thật trước mắt!
“Bà nội…”
Lâm Nhã Hiên vừa định lên tiếng trước nói rõ đây là công lao của Mục Hàn, nhưng lại bị Mục Hàn kéo thẳng lại.
“Không cần giải thích”.
Mục Hàn cười nhạt nói, gió thoảng mây bay.
Người khác đối xử với anh thế nào cũng không sao,