“Hừ! Con mặc kệ!”
Lâm Nhã Hiên cắn môi tức giận xoay người bỏ đi.
“Vợ ơi, chờ anh với, chẳng phải vừa nãy em nói ngày mai chúng ta đi xem xe sao?”
Mục Hàn vội cất bước đuổi theo, anh nhìn thấy Lâm Nhã Hiên đang ghen, trong lòng anh vui như nở hoa.
“Không đi! Tôi không mua nổi Porsche”.
Lâm Nhã Hiên hung hăng nói.
“Nếu em mua thì anh chỉ cần Geely Emgrand thôi!”
Mục Hàn đuổi kịp cô.
Ngay lập tức.
Lâm Nhã Hiên dừng bước, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào Mục Hàn.
“Anh đang ám chỉ tôi không giỏi bằng Vương Tuyết nên không mua nổi Porsche sao?”
Mục Hàn cạn lời.
…
Hôm sau.
Mục Hàn được như mong muốn lái chiếc Geely Emgrand đưa Lâm Nhã Hiên đi làm.
“Nếu buổi chiều anh rảnh thì mang ít quần áo đến Đại học Sở Dương cho Thù Nhi giúp tôi. Không biết con bé có chuyện gì mà khoảng thời gian này cứ ở mãi trong trường”.
Sau khi xuống xe, Lâm Nhã Hiên cúi người nói với Mục Hàn.
“Không thành vấn đề!”
Mục Hàn đồng ý ngay.
Sau khi về biệt thự, Tần Lệ không biết đã lái xe đi khoe khoang ở đâu rồi, trong nhà chỉ còn một mình anh.
Trong lúc nhàm chán, anh đi đến phòng Lâm Thù Nhi để thu dọn vài bộ quần áo.
“Đường đường là Điện Chủ của Điện Long Vương thế mà lại sa sút đến mức đi giúp em vợ gấp quần áo, đúng là sa sút quá rồi”.
Mục Hàn vừa thu dọn đồ vừa lắc đầu than thở.
“Vãi! Hello Kitty!”
“Doraemon!”
“Chết tiệt, lại còn hoạt hình nữ chiến binh!”
Một lát sau.
Cả biệt thự vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Mục Hàn cứ như anh mới phát hiện ra thế giới mới.
Sau khi bỏ chiếc vali nặng trịch vào sau xe, Mục Hàn phủi tay. Nhớ đến phát hiện chấn động lúc nãy khi gấp quần áo, anh không khỏi cảm thán: “Con nít vẫn là con nít”.
Một tiếng sau.
Mục Hàn lái chiếc Emgrand xuất hiện trước cổng trường Đại học Sở Dương.
“Anh muốn chết sao? Còn dám gọi điện thoại cho tôi?”
Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói sắc bén của Lâm Thù Nhi.
“Chị em bảo anh mang quần áo đến cho em!”
Mục Hàn thờ ơ đáp.
“Không cần! Anh mà dám xuất hiện ở trường của tôi thì tôi sẽ giết chết anh đấy”.
Lâm Thù Nhi hung dữ đe dọa.
“Anh đã đến rồi”.
Mục Hàn nói thẳng.
“Anh đứng nguyên ở đó đừng đi đâu cả! Tôi đến nhà bếp lấy dao!”
Lâm Thù Nhi sửng sốt một lúc mới nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngay sau đó, Lâm Thù Nhi tức giận đi ra khỏi cổng trường liếc mắt tìm kiếm xung quanh. Khi nhìn thấy Mục Hàn và chiếc Emgrand của anh, ánh mắt cô ta như bốc lửa.
“Mục Hàn! Rốt cuộc anh nổi điên cái gì vậy? Lẽ nào anh không biết thân phận của mình sao?”
Lâm Thù Nhi lén lút nhìn trái nhìn phải mau chóng kéo Mục Hàn đến một góc khuất không xa, nghiến răng đe dọa.
Nếu để bạn của cô ta thấy ông anh rể vô dụng này thì chắc chắn họ sẽ cười thối mũi cô ta luôn.
“Chị em bảo anh mang đồ đến, này, đây là quần áo của em”.
Mục Hàn